Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ


Nhìn qua phong cảnh ngoài cửa sổ, lông mày anh hơi cau lại, khuôn mặt góc cạnh, đường nét hoàn hảo như được điêu khắc một cách tỉ mỉ, dáng vẻ anh tuần cùng khí chất uy nghiêm khiến người ta không thể bỏ qua.

Thương nhớ mẹ anh thì thế nào?
Mẹ đã bị ông ấy làm tổn thương đến mình đầy thương tích.

Điện thoại đột nhiên vang lên, Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua, là Lương Vĩ gọi tới.

Anh không chút để ý cầm lấy điện thoại, nghe máy: “Alo!
Chú Lương.”
Lương Vĩ: “Giám đốc Lục, nhóm người Tần Ninh Trăn đã biết được chuyện cổ phần công ty không thể chuyển nhượng được, hiện tại người trong ban giám đốc vẫn đang nằng nặc tìm bà ta, bà ta lại vừa đi ra ngoài.”
Lục Hạo Thành vô cùng bình tĩnh: “Chú Lương, chú ý mọi hành động của bà ta.”
Lương Vĩ: “Được, tôi sẽ chú ý, giám đốc Lục.”
Sau khi Lục Hạo Thành cúp điện thoại lại ngồi yên lặng.

Tiền mặt cùng đồ vừa mang về từ nhà cũ, anh đều đã sắp xếp lại tất cả.

Hiện tại, chỉ chờ xem Âu Cảnh Nghiêu có thể tìm ra được dấu vết gì để lại hay không.

Có người gõ cửa, Lục Hạo Thành trầm giọng nói: “Mời vào.”
Âu Cảnh Nghiêu đi đến, nhìn qua Lục Hạo Thành cười ời: “Lục Hạo Thành, cuối cùng cậu cũng làm đúng được n, cha cậu là bị Tần Ninh Trăn ra tay đẩy xuống cầu Khuôn mặt Lục Hạo Thành như nổi lên mưa rền gió dữ.

Âu Cảnh Nghiêu chỉ chỉ vào cuộn băng ghi hình trong tay, “Tôi mơ lên cho cậu xem xem.”
Lục Hạo Thành mang sắc mặt nghiêm trọng gật gật đầu.

Âu Cảnh Nghiêu nhanh chóng mở ra đoạn video, Lục Hạo Thành lẳng lặng nhìn thấy mọi thứ diễn ra trong đoạn video, đầu tiên là một cuộc cãi vã xảy ra, rồi sau đó là cha tức giận xoay người xuống nhà, Tần Ninh Trăn từ phía sau đẩy ngã cha xuống tầng.

Trong nháy mắt kia, tim Lục Hạo Thành nháy mắt như vọt lên tận cổ họng, toàn thân không tự chủ được.

căng cứng, trong lòng lan tràn một nỗi đau đớn tột cùng.

“Người phụ nữ này, thật đáng chết!”
Giọng nói vốn bình tĩnh của anh giờ gầm gừ như một con dã thú.

Âu Cảnh Nghiêu nâng mắt nhìn qua người anh em của mình, anh có thể cảm nhận được nỗi chua xót, thống khỏ, mỏi mệt cùng tàn khốc ẩn chứa trong trái tim Lục Hạo Thành.

“Yên tâm đi, lúc này đây, bà ta sẽ không thể trở mình được.”
Giọng điệu Âu Cảnh Nghiêu cũng rát trầm.

“ÙI”
Lục Hạo Thành gật gật đầu, anh đúng là may mắn, lần trước trở về, tuy rằng bị Tần Ninh Trăn hãm hại, nhưng anh vẫn có định được camera.

Lại vô tình quay lại được cảnh quan trọng này.

Lục Hạo Thành nhìn qua Âu Cảnh Nghiêu, nói: “Chờ người phía sau lưng bà ta xuất hiện, đến lúc đó sẽ đem đoạn video này cho phóng viên bốn phía đưa tin, cũng truyền cho từng người trong ban giám đốc, để chút hi vọng cuối cùng của bà ta cũng tan biến như bọt biển.”
Âu Cảnh Nghiêu cười lạnh nói: “Lúc này đây, có thể thay Tử Hoành báo thù rửa hận, thù hận nhiều năm của cậu, cũng có thể cùng một lần mà giải quyết.”
Cậu ta đơn độc chịu đựng nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể báo thù rửa hận.

“Đúng!”
Lục Hạo Thành mang sắc mặt âm trầm, “Bà ta bây giờ còn chưa đến mức cùng đường, chờ tới lúc bà ta đem tất cả mọi thứ đều phơi bày, chúng ta sẽ giáng một đòn trí mệnh, khiến bà ta không còn đường nào để đi, đó mới là lúc chúng ta giành thắng lợi.”
Âu Cảnh Nghiêu nhẹ nhàng cười, hai tay chống cằm, đôi mắt tuyệt đẹp ánh lên tia sáng chói mắt “Lúc này đây, phải để bà ta từ từ cảm nhận từng chút một, tắt cả những thống khổ mà cậu phải chịu bao năm qua”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui