Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ


“Cuối cùng cô ấy đã nhìn thấy cái nhìn mong manh trước mặt.

Nước mắt chảy xuống, trước mặt Lam Hân cũng chưa từng yếu ớt như vậy, giờ phút này là thời điểm dễ bị tôn thương nhất đời cô.

Mộc Tử Hoành sững sờ nhìn bộ dáng yêu ớt của cô, Nghiên Nghiên anh quen biết, cao quý ngạo nghễ, khí phách mà năng lực làm cho người ta khống thể nhìn thấy, chưa từng yêu ót như vậy.

“Mộc Tử Hoành, đừng buông ra, được không?” Những lời này làm cho trái tim anh thống khô như bị thiên đao vạn quả.

Cô ấy là thiên thần của anh, anh luôn luôn, muốn bảo vệ cô tốt, cho cô tất cả hạnh phúc!
Hạnh phúc của tình yêu nằm trong thực tê là cô thực sự yêu anh, và cô xứng đáng với tình yêu của mình.

Anh cúi đầu, nhìn cô dần dần nhắm mắt lại, khóe mắt còn chảy nước mắt.

“Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên…
Mộc Tử Hoành xé tim kêu cô gái trong lòng, thần sắc thống khổ mà lo lăng, “Nghiên Nghiên, anh sai rồi, anh thật sự sai rôi, em tỉnh lại được không, anh không bỏ rơi em nữa đâu, không bao giờ.

Nghiên Nghiên, sao anh có.

thể bỏ rơi em được? Anh yêu em nhiều như vậy, hận không thể đem những điều tốt nhát Hiên thế giới cho em, sao anh có thể bỏ em được Mộc Tử Hoành cúi đầu, khuôn mặt nhẹ nhàng cọ vào khuôn mặt lạnh lẽo của Lạc Gần Nghiên.

Mãi đến giờ khắc này, anh mới rõ ràng hiểu rõ một chuyện, không thấy cô, từ chối cô, đối với cô tàn nhẫn như thế nào.

Ngô Vũ và tài xế ở một bên nhìn cảnh đau lòng này, đều nhịn không được đời ánh mất.

Ôn Lãng cũng kinh ngạc nhìn cảnh này, khi anh ta sắp thành công, tên khôn kiếp Mộc Tử Hoành này lại chạy ra quậy rồi.

“Mộc Tử Hoành, tên khốn kiếp cậu, cậu lại phá hủy chuyện tốt của tôi, cậu buông cô ấy ra cho tôi.” Ôn Lãng kêu gào, ánh mắt âm trầm nhìn Mộc Tử Hoành.

Người đàn ông này, mới là người thương của Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên vì anh, nụ cười trên mặt ngày càng ít hơn.

Gô ấy vừa nói gì, đừng từ bỏ cô ấy.

Lạc Cần Nghiên luôn cao ngạo cũng sẽ yêu ớt câu xin một người đàn ông yêu cô ây sao?
Mộc Tử Hoành đột nhiên ngước mắt lên, con ngươi lạnh như băng mang.

theo hào quang sắc bén chợt băn vê phía anh ta.

Cứ như Vậy, khí thế vừa rồi của Ôn Lãng muốn giết người trong nháy mắt biên thành chú cừu nhỏ, ánh Hội né tránh cúi đầu, không dám nhìn thẳng Mộc Tử Hoành.

Mộc Tử Hoành từng chữ từng chữ nói: “Ngô Vũ, gọi điện báo cảnh sát.


Anh hiện tại nếu có thể động, nhát định sẽ hung hăng đánh anh ta một trận.

Báo thù cho Nghiên Nghiên.

Tên khốn kiếp này quả thực quá đáng hận.

Vậy mà lại muốn dùng thủ đoạn đê tiện như vậy để có được Nghiên Nghiên.

“Báo… Báo cảnh sát, Mộc Tử Hoành, chuyện này không liên quan gì đến cậu, cậu bỏ bạn gái tôi xuông cho tôi, nêu không, đừng trách tôi không khách sáo với cậu.

“Ôn Lãng nhanh giọng nói sắc bén, nghe muôn báo cảnh sát, anh ta có chút chột dạ, dù sao cảnh sát cũng tới, nhưng chứng cứ xác thực rôi.

“Hừ!” Mộc Tử Hoành hừ lạnh một tiếng, hiện tại cứu Nghiên Nghiên rất quan trọng, Ồn Lãng không biệt cho cô uống thuốc gì, nhất định phải lập tức đưa đến bệnh viện.

“Ngô Vũ, anh ở lại xử lý chuyện ở đây, tài xé Triệu, anh đưa chúng tôi đên bệnh viện đi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui