Sau khi Âu Cảnh Nghiêu cùng Ninh Phi Phi ra ngoài, cô tiêp tục hoàn thành công việc dang dở trên bàn làm việc, rồi tự mình cô găng đứng lên từ xe lăn, giữ chặt lấy mép bàn làm việc, tự mình chậm rãi bước đi.
Mấy ngày nay, có lẽ là do tâm trạng đã khá hơn, cô đã có thể tự mình đứng lên đi vài bước.
Hiện tại trên hai chân đã không còn cảm giác đau nhói như kim châm nữa, tuy nhiên thỉnh thoảng vẫn có cảm giác mêm nhữn không có sức lực.
Những ngày.
gần đây, sau khi kết thúc công việc, cô đã tự làm vài động tác rèn luyện cho đôi chân của mình ở văn phòng.
Nhìn thấy ảnh chụp của Lục Hạo.
Thành., cô liền cảm giác có nguồn năng lượng vô hạn, cho dù muôn đi gặp A Thành, cô cũng phải tự đi tới để gặp A Thành, mà không phải ngồi trên xe lăn đi nữa.
Mỗi một lần nhìn thấy ảnh chụp của anh, giống như anh đang dịu dàng nhìn cô, tựa như cho.
Bào cô đừng bao giờ bỏ cuộc, khiếp toàn thân cô ngập tràn sức mạnh.
Lam Hân kiên trì đi tới đi lui bên cạnh bàn làm việc, cô liếc mắt nhìn qua thời gian một cái, lúc này đã kiên trì kéo dài hơn so với ngày hôm qua ba phút, mười phút trôi qua, hai chân cô vân còn có sức.
Cô cười cười, thử buông méo bàn làm việc ra, hướng tới sô pha ở một bên mà đi đến.
Một bước, hai bước, ba bước…….
muốn đi đến chỗ sô pha, ít nhất phải có khoảng cách tầm mười lăm bước, tốc độ của cô rất chậm, nhưng vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Tình huồng này tốt hơn rất nhiều so với khi cô tới trung tâm phục hồi chức năng.
Lúc đến trung tâm phục hồi chức năng, cô vẫn phải được giúp đỡ rất nhiều mới có thể đi được.
Việc tự mình đi được cả chục bước như ngày hôm nay vần là lần đầu tiên sau khi cô bị bệnh.
Khi tới được ghê sô pha, Lam Hân cười rôi chậm rãi ngôi xuông, cũng không có ngã sâp xuông, không có thật tha thât thêu, không hệ ngã trái ngã phải, cô bước tới nơi này rât cân băng, từ từ ngôi xuông, thể xác và tinh thần đều thoải mải, chỉ là hai chân có chút sưng lên.
“Hina ” Cô vui vẻ cười cười, cuôi cùng cũng có thể đứng lên đi được rôi sao?
Từng phút từng giây khi ngồi trên xe lăn, cô đêu rất khó chịu.
Cô mỗi ngày đều ngóng trông bản thân có thể tự do thoải mái đi lại như giờ khắc này.
Nghỉ ngơi một lúc, cô cảm giác bản thân vẫn còn dư sức, lại thử chậm rãi đứng lên, một bước, hai bước, ba DƯỚG Cô bước ra khỏi phòng làm việc.
Đi rất chậm, nhưng cũng có thể đi lại trông giông như người bình thường rồi.
Cô và Mộc Tử Hoành bị thương ở hai bộ phận khác nhau, Mộc Tử Hoành đi đường sẽ có khập khiếng, cảm giác một chân luôn không thể duỗi thẳng khi đi đường.
Mộc Tử Hoành gần đây được tiếp thêm sức mạnh của tình yêu, không phục không tôi chút nào.
Ninh Phi Phi nhìn thấy Lam Hân tự mình đi tới, kinh ngạc đến mức trừng lớn hai mắt: “Lam Lam, cô “Có phải rất kinh ngạc hay không, tôi có thể tự đi lại được rồi..
Giọng điệu của Lam Hân có chút tự hào, nhìn thấy ánh mắt giật mình của Ninh Phi Phi tựa như mình vừa làm được một chuyện rất phi thường vậy.
“Uˆ ” Ninh Phi Phi không ngừng “Ù” rồi gật gật đầu, hốc mắt.
phiêm hồng, nhìn thây Lam Hân mỗi ngày đêu phải ngôi trên xe lăn, cô thây không quen lãm, cũng hy vọng cô ấy có thê nhanh chóng đứng lên.
Đã không có Lục Hạo Thành ở bên, ít nhất cô ấy phải toàn thân khỏe mạnh, tâm trạng cũng xem như có được chút an ủi.
Ninh Phi Phi đi về phía Lam Hân, có chút lo lắng hỏi: “Lam Lam, lúc cô di chuyền, hai chân còn thầy đau không?.