Tuy rằng cô vẫn luôn tiếp nhận trị liệu, nhưng thầy thuốc nói cô không thể ép buộc chính mình, vẫn rất dễ dàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Lam Hân khẽ lắc đầu, cho cô nàng một ánh mắt an tâm, h Phi Phi, trong khoảng thời gian này tôi đã rất phôi hợp trị liệu, tôi phải đứng lên, chờ: sau khi Ä Thành trở về sẽ để anh ấy nhìn xem, tôi đã khôi phục xong rôi, tôi đã có thế đứng đi lên, anh ây nhất định sẽ rất vui vẻ.
Ninh Phi Phi vừa nghe lời này, tươi cười trên mặt nhật thời cứng đờ, cô ấy vẫn còn ôm hy vọng như vậy ‘sao?
Bọn họ đều biết trong lòng cô nghĩ gì, nhưng không ai dám dê dàng chọc thủng niềm tín duy nhất sống sót trong lòng cô.
Cô cười nói: “Lam Lam, nếu giám đốc Lục nhìn thầy cô có thể đứng, lên đi được, nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Sao Lam Hân nhìn thoáng qua Ninh Phi Phi, thầy cô ấy không đành lòng nói toạc, cô cũng không nói thêm cái gì, đáy lòng.
Phi Phi kỳ thật ra cũng không hê tin cô.
Phụ họa theo lời của cô cũng chỉ vì không muốn thấy cô khổ sở mà thôi.
Cô đột nhiên ra cảnh vật ngoài cửa số, trời hôm nay rất đẹp, khung cảnh từ tầng hai mươi lăm nhìn qua, trong xanh vô cùng.
Cô đột nhiên cười nói: ” Phi Phi, tôi có một cảm giác rất mãnh liệt, giống như A Thành sẽ trở lại đây vậy?
Tối hôm qua tôi còn mơ thấy anh ấy đấy, anh nói, Lam Lam, Min rất tốt, em không cần lo lắng cho anh.”
Ninh Phi Phi không biết lời này phải tiếp cô như thế nào.
Trước đó còn có chuyện của Cô An An cùng Hứa Cảnh Hòa thêm cả chuyện của Có Ức Sầm chống đỡ cô ây, tìm được hung thủ sát hại Lục Hạo Thành là chuyện môi ngày cô ấy đều mong ước cầu nguyện.
Tuy nhiên hai kẻ kia đã bị pháp luật tùng trị thích đáng rôi, hiện tại Lam Hân chỉ còn công việc, những khoảng thời gian công việc nhàn rồi, khó tránh khỏi sẽ nghĩ đông nghĩ tây miên man không dứt.
Cô cùng A Nghiêu lúc nào cũng cần thận chú ý tới cảm xúc của Lam Hân.
Nếu nói, Lục Hạo Thành thật sự còn sông ở trên thế giới này, như vậy, cũng đã qua được nửa năm rôi, anh ấy cũng có thê đã trở lại.
Nhưng mà nhóm A Nghiêu cùng Lâm Dã bọn họ vần luôn dốc lòng điêu ra từ nơi Lục Hạo Thành.
rơi xuông, vân không có chút tin tức.
Âu Cảnh Nghiêu không nói, cô cũng nhìn ra được tình hình, lòng anh từ tràn đầy hy vọng biến thành thát vọng, chuyện này lại không dám biểu hiện ra trước mặt Lam Hân.
Có Lục Hạo Thành, công ty thật nghiêm cần, nhưng khi có Lam Hân thi tâng hai mươi lãm lại có cảm giác rất ấm áp.
Lục Hạo Thành cưng chiều Lam Hân, Lam Hân vui vẻ tươi cười vô cùng cuốn hút, cũng cuốn hút cả cô.
Lam Hân lại tự cổ vũ bản thân, cô nói: ” Phi Phi, cô có biết không?
Khi tôi ở trong mơ nghe được câu nói đó, và tôi ngay khi tỉnh dậy, đều thấy vô cùng vui vẻ.
Đây là giấc mơ về A Thành.
trong khoảng thời gian này của tôi, là lần đâu tiên anh ây cùng tôi nói chuyện.”
“Tôi đã trả lời anh ây, vậy anh cũng nhanh chóng trở về đi, những ngày tháng không có anh, em thật sự quá cô đơn, em rất nhớ anh, nhưng anh ây lại không nói gì nữa, chỉ là vươn tay xoa nhẹ lên đầu tôi, sau đó tôi liền tỉnh.”
Lam Hân nói xong, hơi thu hồi ánh mắt, nhìn qua Ninh Phi Phi cười cười, trong ánh mắt có nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm nỗi nhớ khôn nguôi Ninh Phi Phi cũng cười cười, “Vậy giám đốc Lục sẽ nhanh chóng trở lại.
Lam Hân cười gật gật đầu, cô có niềm tin vững chắc về cảm giác của trái tim mình Anh chưa từng có ý nghĩ từ bỏ cô, cô cũng sẽ không từ bỏ anh.
” Phi Phi, sau khi được cùng cô tâm sự, tâm trạng tôi đã tốt hơn nhiều, cô đi làm việc đi, tôi tiếp tục rèn luyện, tôi đây không bao giò… muốn phải ngồi trên xe lăn nữa đâu.”
Lam Hân nói xong, liền hướng về văn phòng bên ngoài mà đi đến.
Ninh Phi Phi nhìn thấy bóng dáng của Lam Hân.Cô ấy đi lại rất chậm, nhưng trông thật tự tin..