“Có cha và mẹ ở đây, con chính là cô con gái hạnh phúc nhất trên thê giới này.
Lam Hân tựa vào vai Mộ Thanh, cười nhìn Dịch Thiên Kỳ.
“Cha, có người con gái như con, có thê khiến cho cha có cảm giác hạnh phúc hay không?”
Lam Hân cười với vẻ mặt sáng lạn nhìn ông.
“Hang… “ Dịch Thiên Kỳ vui vẻ cười cười, bầu không khí ấm áp lan tràn trong phòng khách.
“Con bé ngốc, chuyện này còn cần con phải nói hay sao?
Chuyện hạnh phúc nhật trong cuộc đời cha chính là có được đứa con gái là con và cả mẹ con, hai người là người quan trọng nhật trong đời cha mà.
Chờ sau khi con chính thức tiệp quản xong công ty, ta sẽ thực hiện lời hứa hẹn lúc trước đối với mẹ con, mang bà ấy đi du lịch khắp nơi, trải qua cuộc sông mà chúng ta muốn.
“Gai”
Lam Hân mang vẻ mặt hâm mộ, “Nghe cũng đã thấy rất hạnh phúc.”
Mộ Thanh nhìn qua Dịch Thiên Kỳ, cười với vẻ mặt dịu dàng, nêu năm đó bản thân bà có chủ kiến một chút, kiên trì đối đầu với người trong gia đình thêm chút nữa, có lẽ hai người đã sớm ở bên nhau.
Hiện tại cũng không thể cho sinh cho ông một đứa con, bà vẫn thây áy náy, lại nhìn thoáng qua Lam Hân đang tựa vào trên người mình, may mắn là đã có Lam Lam ở bên cạnh hai người.
Ba ngày sau.
Lam Hận hoàn toàn rời bỏ chiếc xe lăn, cuôi cùng cô cũng có thê tự đi rồi, tuy nhiên vẫn chưa thề đi một đoạn đường quá dài, Sân bay quốc tế nước €.
Lam Hân đang mặc trên người trang phục chủ đạo của bộ sưu tập quý này, chiếc váy ren lưới mỏng màu đen vừa lộng lẫy lại trông đảm thăm, vạt ren tua rua lại làm nồi bật lên khuôn mặt tinh xảo và thanh tú của cô, khí chất khéo léo thành đạt ngời ngời, trong sân bay người đến người đi, cô giồng như một chú thiên nga đen cao quý xinh đẹp, thắp sáng các vì sao trong đêm Âu Cảnh Nghiêu cùng Ninh Phi Phi cùng sóng vai đi theo phía sau Lam Hân, hai người cũng cực kỳ chói mát.
Ba người leo lên chiếc xe do công ty T.
S công ty đã chuẩn bị, một đường hướng về phía tổng công ty mà đi.
Trong phòng bệnh cao cắp mà Tống Ngôn Tư đã sắp xêp.
Tống Ngôn Tư đang ngồi bên cạnh Lục Hạo Thành, di động đột nhiên vang lên.
“Đón được Lam Hân rồi sao?”
Trong lúc cô ta không chú ý dưới, Lục Hạo Thành trên giường bệnh nghe được hai ¡ tiếng Lam Hân, ngón tay khẽ có cử động, nhúc nhích một chút.
“Tống tiểu thư, đã đón được người rôi, đang hướng về phía tông công ty bên này.”
“Được! Dẫn Lam Hân đưa vào văn phòng của tôi đi.”
Tống Ngôn Tư quỷ dị cười cười, sau khi cúp điện thoại xong, cô ta lại nhìn Lục Hạo Thành năm trên giường.
Vừa nhìn qua, cô ta ước chừng phải sửng sốt vài giây, mới giật mình mừng rỡ vì Lục Hạo Thành đã tỉnh lại.
“Lục Hạo Thành, anh tỉnh rồi.”
Giọng nói phấn khích của cô ta làm cho ánh mắt Lục Hạo Thành từ từ di chuyển qua nhìn về phía đối phương.
Nhìn thây là một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ, anh có chút không vui nhíu mày, lại nhìn thoáng qua chung quanh, cũng rât xa lạ, giờ anh đang ở nơi nào vậy?
Lam Lam sao lại không có mặt ở đây?
Anh dường như vừa mơ thấy Lam Lam lại khóc, anh liều mạng muốn an ủi cô, tuy nhiên lại không có chút sức lực nào, mỗi lần nhìn thây dáng vẻ cô bất lực, anh rất đau lòng, lại không gặp được cô, anh muôn nói nhưng lại không thê nào phát ra tiếng..