Tô Cảnh Minh một mình đến bệnh viện, anh mặc áo sơ mi trắng, thoải mái xắn tay áo lên, cả người càng thêm tủy tiện.
Thêm quân đen, sạch sẽ và súc tích, và hiền thị sự quyền rũ của người đàn ông, các cô gái yêu các chàng trai nhự vậy, làm cho mọi người cảm thấy rất thoải mái.
Anh ấy chạy đến bệnh viện với sự phần khích.
Lại ở một góc, không chú ý, đụng phải cô gái ở trước mặt.
‘A…’ An Kha trong tay cầm máy cái hộp cơm, toàn bộ ngã xuống đất.
Tô Cảnh Minh cũng không nghĩ tới, mình nóng lòng đi gặp Lục Hạo Thành, vậy mà lại xảy ra chuyện như vậy.
“Cô gái này, cô không sao chứ? Xin lỗi, tối quá lo lắng.” Tô Cảnh Minh cúi đầu nhìn cô, nhìn hộp thức ăn lăn xuông đất, anh lại nhanh chóng ngồi xôm xuống nhặt lên.
“Thật xui xẻo!” An Kha thở phỏng ngồi trên mặt đất, nhìn đầu gối mình, đau đớn rơi nước mắt.
Tay Tô Cảnh Minh, khi An Kha nói ra mây chữ “Thật xui xẻo””, đột nhiên dừng lại.
Anh nhìn cô gái bên cạnh, cúi đâu, mái tóc mêm mại che đi nửa mặt cô, nhưng vẫn nhìn ra được bộ dạng thanh tú, trang điểm sảng khoái mà khiến người ta không chán ghét, môi màu anh đào, làm cho miệng cô hơi bĩu môi càng lộ ra ánh sáng mê người.
Cả nhà tải app truyện hola về đọc nhiều khích lệ nhóm nhé!
Tô Cảnh Minh cười cười, “Thật xui xẻo của cô là có ý gì? Là gặp tôi xui xẻo, hay là cái gì khác? “
Giọng điệu của anh có chút không tốt, đụng vào cô, anh đã nói xin lỗi mà.
An Kha ngước mắt lên, nhìn thoáng qua anh, lại là một người đàn ông tuần tú, tối hôm qua cùng hôm nay, sạo đụng phải nơi đàn ông tuân tú đều xui xẻo vậy?
Cô khẽ lắc đầu, giọng điệu lộ ra một tia vô lực: “Thưa anh, không liên quan gì đến anh, là bản thân tôi cảm thấy mình rất xui xẻo.
Tô Cảnh Minh vừa nghe lời này, sửng sốt một chút, anh từng gặp phải tình huồng như vậy, đối phương chỉ biết hướng về phía anh rỗng to một câu, “Chính là gặp được anh tôi mới càng xui xẻo hơn.
“
Anh rât tức giận, nhưng sự tình lại bởi vì anh mà có, khiên cho anh không phảm bác gì được, còn phải chịu một bụng tức giận.
Người phụ nữ trước mắt này lại nói không liên quan đến anh, đây vẫn là lân đâu tiên.
“Ha ha…” Tô Cảnh Minh vui vẻ cười cười, “Tôi cũng là một người rất xui xẻo, cho nên cô không cân cảm thấy nản lòng, đứng dậy trước đi, trên mặt đất rất lạnh lẽo.”
Tô Cảnh Minh đưa tay đỡ cô đứng dậy, lại nhặt hộp thức ăn lên, đặt vào tay cô, những hộp cơm kia nhìn rất tinh xảo, cũng rất nồi ¡ tiếng, đồ đạc bên trong một chút cũng không đỗ ra.
An Kha mặt mày có chút lạnh lùng nhìn thoáng qua Tô Cảnh Minh, tầm tình nhìn cực kỳ không tốt.
“Cảm ơn anh!” Cô thản nhiên nói một câu, xoay người tiếp tục đỉ.
Tô Cảnh Minh sửng sốt, cũng không nói gì, cũng đi theo hướng của cô.
An Kha đi vài bước, phát hiện Tô Cảnh Minh vẫn đang đi theo phía sau G0) Cô đột nhiên dừng bước, quay đầu lại có chút phòng bị nhìn Tô Cảnh Minh.
“Anh… Sao anh lại đi theo tôi? “
Tô Cảnh Minh: “…” Anh đặc biệt cũng muôn đi tới nơi này.
“Tôi cũng đi hướng này, nơi này cũng không có quy định không cho tôi đi Tên Tô Cánh Minh vẻ mặt mệt mỏi nhíu lại.
Không có cảm giác tốt về người phụ nữ nhỏ bé này.
Anh trông hoàn hảo, giống như một _ người xâu sao?
Cô trông như thế nào?.