Em ở đây” Trong giọng nói của cô mang theo vài phần làm nũững, giờ khắc này, cảm giác như chính mình thật sự đã sống lại.
“Anh không phải đang nằm mơ đấy chứ?” Lục Hạo Thành lại thấp giọng hỏi.
Lam an ” Cô đột nhiên cười cười, cô cũng cảm giác chính mình đúng là đang năm mơ, kết quả anh so với cô còn hô đồ hơn nữa.
“Cho dù là nằm mơ, trong mơ vẫn có chúng ta đang ở bên nhau, cho dù là mơ em cũng cảm thây thật sự vui vẻ.”
Lam Hân cười nói.
Lục Hạo Thành vừa nghe lời này, cũng cười cười, mặc kệ là mơ hay là hiện thực, chỉ cân bọn họ ở bên nhau là đủ rôi.
Anh nhắm hai mắt, cảm thụ được hơi thở quen thuộc trên người cô, dần dần dán chặt lên hai cánh môi mêm mại của người bên cạnh.
Qua một lúc lâu sau, bên ngoài trời đã dần tối sầm lại.
Nhìn Lam Hân trong lòng mình mệt mỏi, mơ màng muôn ngủ, vẻ mặt anh đầy thỏa mãn.
Đồng thời, sâu trong nội tâm cũng lấp đây cảm giác thỏa mãn.
Cả nhà tải app truyênholađọc nhièu chương khích lệ nhóm nhé!
Lam Hân dùng sức mở to mắt nhìn thoáng qua anh “Em mệt rồi.”
Câu nói kia cũng đủ để khiến Lục Hạo Án xót thương trong một thời gian ài “Lam Lam, ngủ đi, anh Sẽ ở bên cạnh em, cứ an tâm mà ngủ.” Nghe được những lời dịu dàng và bảo đảm từ anh, Lam Hân khẽ mỉm cười, nhắm mắt lại nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Lục Hạo Thành nghe được tiếng cô hít thở đều đều, trong ánh mắt đen thâm thúy hiện lên từng lớp ánh sáng dịu dàng, anh lặng lẽ đứng dậy đi tắm gội.
Lúc này, trên người anh không hề thầy khó chịu một chút nào, ngược lại còn thầy toàn thân thoải mái.
Tầng cao nhất của khách sạn luôn là chốn riêng tư của Lục Hạo Thành.
Anh thay bộ quần áo bình thường thoải mái, nhẹ nhàng đi ra ngoài đại sảnh.
Âu Cảnh Nghiêu, Ninh Phi Phi, Lâm Dã, Tô Cảnh Minh, đều ở trong đại sảnh chờ Lục Hạo Thành.
Nghe được tiếng bước chân, mấy người đều ngắng đầu nhìn lại, chỉ thấy Lục Hạo Thành đã tắm gội XONg, tóc mái dừng ở trên trán, có chút rồi buông xõa tự nhiên, làn da anh sáng bóng có vài giọt nước đang chạy trên đó, cả người đều trông thoải mái, tràn đây sức sống, nhưng ánh mắt anh vẫn có sự lạnh lùng từ chối người khác cả ngàn dặm.
“A Thành.” Lâm Dã kinh ngạc nhìn Lục Hạo Thành đang sống sờ sờ trước mắt.
Bình thường trong lúc làm việc, anh ấy đều sẽ cung kỉnh, trịnh trọng gọi một tiếng “Giám đốc.
Lục”.
Trừ cái này ra thì bọn họ cũng là bạn bè, những người anh em tột, từ đại học đên bây giờ, bọn họ vần luôn gắn bó như vậy.
Lục Hạo Thành nhìn mây người bọn họ gật gật đậu, rồi đi đến ngồi vào một bên chiếc ghế sô pha đơn.
Âu Cảnh Nghiêu.
cầm lấy ấm trà hoa đang chuẩn bị sẵn cho Lục Hạo Thành, rót cho anh một cách trà.
Lục Hạo Thành cũng không vội mở miệng, cầm lên tách trà hoa màu vàng cam, ưu nhã uông một ngụm.
Anh cũng không đặt cái tách xuống, mà là thưởng thức đùa nghịch thành tách, mười ngón nhẹ nhàng vuôt ve cái tách kia, hơi ngả người về phía sau, hơi thở lười biêng không tiêng động lan tràn ra toàn thân.
“Điều tra thế nào rồi?” Giọng điệu anh lạnh nhạt trầm thấp mà mang theo một tia phẫn nộ.
Anh không tin, bản thân mình sẽ nói ra mây lời như Tống Ngôn Tư đã nói.
Ngay cả khi trong tình huồng anh không được tỉnh táo, anh cũng sẽ khốn nói ra những điều như vậy..