Đột nhiên nhìn thấy cha cũng khiên cô bé hoảng sợ, nhưng tiệp sau đó là Sự vui sướng khôn.
xiêt, cô bé lại có thể thật sự nhìn thấy cha mình.
“Cha, con cứ cho rằng sẽ không còn được gặp lại cha nữa.
Cha, cha đang ở nơi nào?” Lam Tử Kỳ mở căng đôi mắt to không chớp mắt nhìn vào Lục Hạo Thành, sợ chỉ cân cô bé chớp.
mắt một cái cha sẽ lập tức biên mật.
Lục Hạo Thành nhìn khuôn mặt nhỏ của con gái đang khóc thút thít, cũng đỏ hốc mắt.
“Bé con, đừng khóc, qua mấy ngày nữa cha sẽ trở lại nhé.” Giọng điệu Lục Hạo Thành nghẹn ngào, sự biến mắt của anh, đối với ba đứa nhỏ của mình mà nói, chắc chắn đã hình thành nỗi đau như bóng ma không thể xóa nhòa trong lòng của chúng.
Nỗi đau anh đã gây ra cho ba đứa nhỏ, là nỗi đau xót cả cuộc đời.
‘Cha … ” Tiếc nức nở của Lam Tử Kỳ dừng một chút, đôi mắt to đẫm lệ không chớp mắt, “Cha, cha, cha nói, là cha nói qua máy ngày nữa cha sẽ trở về, cha, cho nên, những gì con thấy không phải là…… ” Lam Tử Kỳ nói không nên lời cái tiếng “ma” kia.
“Kỳ Kỳ nhìn thấy là cha thật sự, đúng không.” Lam Tử Kỳ ngừng tiêng khóc, đôi vai nhỏ bé vẫn không ngừng run rây.
Lục Hạo Thành cười gật gật đâu, nhìn dáng vẻ con gái nhỏ khóc thút thít thật sự rất đau lòng, nghe con bé gọi một tiếng cha, trái tim anh như tan chảy.
“Kỳ Kỳ, cha đã trở lại, quá mầy ngày sẽ trở về.
Tuy nhiên Kỳ Kỳ gây đi rôi, trở nên thật xinh đẹp.”
“Đêu là bởi vì cha mà con mới bị sụt cân đó.” Lam Tử Kỳ nín khóc mỉm cười, vừa rồi cô bé còn nghĩ răng mình gặp phải linh hồn của cha, nhưng hiện tại nghe được giọng nói quen thuộc của cha mình, cô bé đã biệt người trong màn hình chính là cha thật.
“Cha, cha cũng gầy đi rồi, trong khoảng thời gian cha đã đi nơi nào?
Mẹ bởi vì cha xảy ra chuyện đã chịu đả kích rất nghiêm trọng, vẫn luôn không có đứng lên đi đường được, mây ngày hôm trước mới có thể đi được đó.
Cả ba anh em bọn con đều gầy đi, ăn không vô, ngủ cũng không tốt.” Lam Tử Kỳ c chu môi đỏ quở trách, hai má phòng lên tỏ ý cô bé không hài lòng.
Bọn họ đều quá dễ dàng bị bầu không khí trong nhà lây nhiễm, việc mật đi cha đôi với ba đứa nhỏ mà nói quả thật là nỗi đau đớn không thể đa nhận được.
Cách một màn hình, trái tim Lục Hạo Thành cũng đau nhói “Kỳ Kỳ, ngoan ngoãn ăn cơm thật ngon, an tâm ngủ, nói cho ông bà của con, cha cùng mẹ qua mấy ngày nữa sẽ cùng trở về.” Lục Hạo Thành nhẹ giọng an ủi con gái.
Lam Tử Kỳ vui vẻ gật gật đầu, “Cha, cha hãy chờ một chút.”
Lam Tử Kỳ nói xong, cầm điện thoại liền chạy ra bên ngoài, Lục Hạo Thành có thể nhìn thấy cảnh tượng lóe lên lướt qua trong qua di động, đó là căn nhà anh đã rời đi hơn nửa năm, vẫn không có gì thay đổi cả, phòng ‹ của Kỳ Kỳ vẫn lộn xôn như Vậy, chát đầy giây vẽ ném trên mặt đất, nơi nơi đều là đồ vẽ.
Lục Hạo Thành bất đắc dĩ cười CƯỜI, cô con gái này của anh đúng là đầy cá tính.
Lam Tử Kỳ vừa chạy vừa kích động gọi “Anh cả, anh hại, ông ơi, bà ơi, là cha, cha vân còn sông.
Lam Tử Kỳ kích động cầm di động hướng phía dưới tâng mà chạy.
Tuy nhiên Mộ Thanh và Dịch Thiên Kỳ cùng với Lam Tử Nhiên, Lam Tử Tuân đêu đang xem TV, cũng có nghe rõ cô bé đang nói cái gì?
Lại lúc vừa xuống tới tầng một, cô bé quá phần khích chạy mà té ngã một cái.
Lạm Tử Nhiên đang nhét miếng dưa hấu vào miệng, nhìn Lam Tử Kỷ ngã một cái với tư thế chó gặm bùng, miếng dưa hấu vừa nhét vào miệng lại phun ra, rơi xuông sàn.
Lục Hạo Thành vừa thấy con gái bị té ngã, càng thấy đau lòng, đang muôn nói chuyện, liên nghe được tiếng con trai cười cợt vui sướng khi em gái gặp họa.
“tO Hìđ:…..
” Lam Tử Nhiên không khách khí mà cười âm lên, “Lam Tử Kỳ, em nói em xem, còn chưa học được cách đi đường hả, chưa học đi đã đòi học chạy, em chạy chậm một chút, dựa hấu này vẫn còn đề phần em cơ mà, hôm nay tâm trạng anh khá tốt, còn định đưa lên tầng cho em đây.
Lục Hạo Thành vừa nghe mấy lời này của con trai, rất muốn bay qua đánh vào mông thằng bé mây cái..