“Lam Lam, vậy chúng ta cùng tâm sự, được không?”
Khi bác sĩ Vương rời đi có dặn dò lại với anh, chỉ cân tâm trạng của Lam Lam luôn tốt thì cô sẽ không có việc gì, căn bệnh trầm cảm mức độ nhẹ của cô ây sẽ sớm được chữa lành.
Trong lòng Lục Hạo Thành nghĩ đến, hiện tại công ty vận hành quả thật không tồi, anh muốn mang Lam Lam đi ra ngoài giải sâu.
Đem những u ám trong lòng mấy tháng qua của cô quét sạch không còn một mảnh.
Có lẽ là do tiếng cười của Lục Hạo Thành rõ ràng truyền vào lỗ tai, Lam Hân giờ khắc này đã tỉnh táo hơn vài phần, cô thấp giọng gọi một tiếng “Anh Hạo Thành.
”
Lục Hạo Thành sửng sốt, tiêng gọi “Anh Hạo Thành” thân thuộc đên như vậy, anh cười cười, rết cuộc nhịn không được, lại lần nữa hôn lên cánh môi cô, “Cô bé ngồc, đây là chính em tự chuỗc lấy.
”
Lam Hân sỉ ngốc cười cười, cô không nói gì, hủa theo động tác của anh, đón nhận anh, giờ khắc này, cô đã an tâm, anh thật sự đang ở bền cạnh cô.
Sáng sóm hôm sau, Lam Hân đã tỉnh dậy từ rất sớm, cô, theo thói quen muốn nhìn quanh bốn phía, cảm giác được hơi thở âm áp bên người, cô ghé mắt, đập vào mắt ra khuôn mặt tuân tú quen thuộc, cô lại sỉ ngốc cười cười, anh thật sự ở bên cạnh cô rôi, không phải năm mơ, không phải năm mơ, dưới đáy lòng Lam Hân nhắc nhở chính mình rất nhiều lần, cô không phải đang nằm mơ.
Ở thời điểm cô vừa tỉnh lại thì Lục Hạo Thành đã tỉnh rồi, anh có tình muốn nhìn xem cô gái nhỏ nhà mình sẽ có phản ứng như thế nào, lại bắt gặp cô đang nhìn anh rồi si ngôc nở nụ cười.
Anh rất vừa lòng với phản ứng của bà xã.
Anh bắt ngờ duỗi tay ra, đem cô kéo vào trong ngực, thấp giọng hỏi: “Bà xã, ngủ có ngon không?”
“Cói”
Lam Hân cười gật gật đầu, nhìn mặt mày nhu hòa của người đàn ông nhà mình, cười càng thêm ngọt ngào, “Một giác ngủ dậy, thật sự hạnh phúc.
”
Đây là cảm giác chân thận từ đáy lòng cô.
Điểm duy nhất chưa được hoàn mỹ chính là đêm qua lúc anh và cô triền miên, cô là người quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi trước.
Cảm giác rất có lỗi với anh, nhu cầu của anh rất lớn, mỗi một, lần đang tận hứng mà như vậy thì chắc chắn không thấy thoải mái.
Trước đây cô sẽ không bao giờ có suy nghĩ như vậy, nhưng sau một lần mật đi anh, cô muốn bao dung và thấu hiểu anh trong mọi chuyện.
Khóe môi Lam Hân hiện lên một nụ cười như có như không, “A Thành, em nhất định sẽ nô lực chăm sóc thân thê thật tốt.
”
Khuôn mặt điển trai của Lục Hạo Thành mang theo ý cười ôn hòa, giông như ánh nắng mặt trời vào mùa đông, tỏa sáng khiến lòng người ấm áp.
“Lam Lam, em nghĩ như vậy là được rội, công ty hiện tại vận hành không tồi, Lam Lam, chúng ta đi du lịch đì.
”
Lam Hân nhìn khuôn mặt đẹp trai tỉnh xảo như tác phẩm nghệ thuật của anh, khẽ lắc đầu: “Sắp đến mùa thu rôi, em còn phải chuẩn bị mẫu thiết kế mùa đông nữa, chò sau tết nguyên mm rồi mang theo bọn nhỏ cùng đi _ Lục Hạo Thành vừa nghe cô muốn mang theo cả bọn nhỏ cùng đi, hơi có chút không vui.
“Bà xã, chúng ta đi trước, chờ đến sau khi trở về lại mang theo ba đứa nhóc nhà mình cùng đi.
”
Khuôn mặt trắng nõn của Lam Hân lúc này đỏ bừng, một đôi mắt to đen lánh, lính hoạt đảo qua một vòng.
“A Thành, sao chúng ta có thể tự đi riêng một mình được chứ?
Cả ba anh em Tiểu Tuần đều rất muôn đi du lịch, những năm qua em đã không có thời gian, các con lại vẫn còn nhỏ nên không mang chúng cùng đi du lịch, khi đến thành phố này, liền thỉnh thoảng dẫn máy đứa nhỏ đến công viên chơi một chút, còn chưa dẫn mây đứa cùng đi du lịch chung đâu.
”
Lam Hân cảm thấy rất có lỗi với ba bảo bối nhỏ nhà mình, lúc ấy nguồn.
tài chính của cô có hạn, dân theo mây đứa nhỏ ra ngoài chơi đúng là một chuyện rất xa xỉ.
.