“Vâng!”
Lạm Hân cười khanh khách gật gật đầu, cô cũng đã lâu không được nhìn thấy hai thằng nhóc dễ thương kia rồi.
Chị Tư Tư cùng Lôi Lăng đều là tuần nam mỹ nữ, hai đứa nhỏ lớn lên cũng rất đáng yêu lại đẹp trai.
Trước đó là cô sợ rằng mình không khống chế được cảm xúc làm lộ ra chuyện A Thành xảy ra chuyện, vẫn luôn rất ít đến nhà chị Tư Tư.
Sau khi ba người ăn cơm xong, Lục Hạo Thành lái xe đưa Mộ Thanh đi tới nhà Lục Tư Tư, Lục Hạo Thành cho hai đứa cháu trai nhỏ của mình hai phong bao lì xì lớn, củng Lục Tư Tư trò chuyện chừng nửa giờ, mới mang theo Lam Hân đi đến nhà họ Có.
Lam Hân trước khi đi đã gọi điện thoại trước cho mẹ Có, mẹ Cô vừa nghe tin con gái sẽ về nhà, vội vàng dặn dò người làm chuẩn bị cơm trưa.
Bà nội Cố thì càng vui vẻ đến mức không khép miệng được.
Mọi người cũng biết được tin rằng Lục Hạo Thành đã trở về, người một nhà lại càng thêm vui vẻ.
Lúc Lục Hạo Thành cùng Lam Hân đi qua trung tâm thương mại, lại mua thêm quà cáp cho người trong nhà, hai người dân theo túi lớn túi nhỏ đi vào, vừa vào cửa, Lam Hân lần đầu tiên có được cảm giác quen thuộc với căn nhà trước mắt.
Từng màn ký ức vừa quen thuộc lại mơ hô mạnh mẽ tràn vê trong tâm trí cô.
“Lam Lam, A Thành, các con tới rồi, mau vào ngôi đi.
”
Lâm Mộng Nghi tiếp đón bọn họ tiền vào.
Lam Hân cùng Lục Hạo Thành lần lượt chào hỏi.
Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhé! Điều mà Lam Hân không nghĩ tới chính là, anh cả cũng đang ở nhà.
“Tiểu Ức à, mau tới đây, đã lâu rồi cháu không tới thăm bà, bà còn đang nhớ đến cháu đấy.
”
Bà nội Cố cười với vẻ mặt từ ái nhìn Lam Hân.
Lam Hân cười gật gật đầu.
Hoảng hốt khi nhìn thầy một cô bé nhỏ mặc chiếc váy công chúa màu hồng phấn từ trên tầng hai, vừa cười khanh khách gọi bà nội vừa chạy xuông dưới nhà.
Lúc ấy, bà nội hình như còn nuôi một con mèo Ba Tư.
Gọi nó là Tam Cúc, cô cũng không phải thích con mèo đó lắm, nhưng sau khi con mèo bị lạc mắt, dù không thích là không thích, nhưng bà nội lại rất thích, nhìn bà nội không vui, cô cũng thầy không vui.
Lam Hân cười cười đi qua, ngôi ở bên cạnh bà nội, còn nhớ lại lúc ây, bà nội vần là một quý phu nhân xinh đẹp, ăn mặc đều rất thời thượng, vậy mà đã hai mươi năm trôi qua, cô nhìn lại bà nội, đúng là đã già rôi.
Đầu bà đầy tóc bạc, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, lại càng thêm từ ái.
“Bà nội, Tam Cúc cuối cùng có trở lại không?”
Cô nhớ rằng Tam Cúc hình như không bao giờ quay lại nữa.
Bà nội Có vừa nghe xong lời cô, nháy mắt sửng sốt một chút.
Ngay cả Lâm Mộng Nghị cùng Có Ức Sầm ở bên cạnh cũng rất sửng sốt.
Tam Cúc đã sống với gia đình họ Cố trong một thời gian dài, người nhà họ đều biết Tam Cúc là ai.
Lục Hạo Thành lại nhẹ nhàng cười, “Bà nội, Lam Lam đã nhớ ra rồi, tuy nhiên Tam Cúc vẫn không có trỏ vê thì phải”
“Haizz, không có trở về.
”
Bà nội Có rưng rưng nước mắt gật đâu.
.