Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Hazz!! Thật sự rất muốn nhanh chóng đưa cô về nhà, mỗi ngày đều như vậy với cô, tâm trạng của anh nhất định sẽ rất tốt.

Lam Hân vừa nghe, tỏ ra rất tức giận, cô nhẹ giọng hắng: “Anh im đi, anh không nói chuyện thì còn có ảo tưởng một chút, còn mở miệng nói chuyện thì khiến người ta tiêu tan chút ảo tưởng về anh rồi”.

“Ha ha……”

Lục Hạo Thành cười vui vẻ.

Tự nhiên đến gần cô, tà mị nói: “Lam Lam, thì ra cô cũng có ảo tưởng về tôi sao?”

“Tôi có thể ảo tưởng về anh sao? Có điều không có người như anh, ai đến phó thác cái đẹp của thế giới này chứ?”

Giọng điệu cô chế giễu một cách vô cùng gay gắt.

Lục Hạo Thành nghe ra lời chế giễu của cô, nhưng vẫn không giận, đối với người phụ nữ nhỏ bé trước mắt này, anh luôn nóng tính và giận dữ, chưa bao giờ kích động giận dữ.

Với anh mà nói, Lam Lam, là người thật sự quan trọng trong cuộc đời của anh.

“Lam Hân, tiểu Tuấn, món ăn của mọi người đến rồi, những món hải sản này đều là tươi ngon, hôm nay tôi mời, mọi người muốn ăn bao nhiêu cũng được.”

Thẩm Giai Kỳ bưng lên một đĩa lớn món ăn cười híp mắt nói.

Lam Hân vừa nhìn, liền tỏ ra lo lắng: “Giai Kỳ, bây giờ cô đang mang thai, bận rộn như vậy không tốt đâu, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn”.

Thẩm Giai Kỳ lắc đầu: “Lam Lam, cô đừng lo cho tôi, ở nhà chúng tôi, phụ nữ đang mang thai cũng phải làm việc, đứa trẻ ra đời sẽ rất khỏe mạnh, với lại tôi làm những việc này, rất thoải mái, vận động một chút, ban đêm ngủ mới ngon”.

Lam Hân cười tươi: “Vậy thì cô chú ý nhiều hơn chút”.

Cô đứng dậy và để đồ ăn xuống bàn.

Khi cô mang thai, cũng không có thời gian rảnh rỗi, hàng ngày bận rộn với việc thiết kế quần áo, vì để kiếm tiền, cô tại thời điểm đó, chỉ cần bụng không cảm thấy khó chịu, thì cô liền liều mạng tìm cảm hứng.

Ba đứa con của cô cũng ra đời thuận lợi.

“Tôi sẽ ổn, Lam Hân, mọi người ăn đi, còn ba bát phở nữa, tôi sẽ quay lại lấy.”

Thắm Giai Kỳ nói xong, quay lưng rời đi, cô ấy bước chân rất nhẹ nhàng và tỏ ra rất hạnh phúc.

Lục Hạo Thành nhìn Lam Hân, cúi đầu và cười mỉm.

Lam Lam, đối với một người xa lạ, cô lại có thể quan tâm đến cô ấy như vậy.

Nếu biết, người mà Thẩm Giai Kỳ đang mang trong bụng là cháu ruột của cô, không biết cô còn đau lòng đến thế nào nữa? “Mẹ, ăn nhanh đi, ăn xong chúng ta về nhà, con hơi mệt.”

Tiểu Tuần cầm một con tôm to ăn, hôm nay dạo chơi cả ngày, cậu bé thực sự có chút mệt mỏi.

“Được! Tiểu Tuấn, vậy thì con cũng ăn nhiều một chút, thích ăn gì, mẹ lột cho con”. Lam Hân cười tươi nhìn con trai, nhìn khuôn mặt nhỏ mệt mỏi của nó khiến cô đau lòng.

Lam Tử Tuần lắc đầu: “Không cần đâu mẹ, nhìn thân hình của con bây giờ mà ăn nữa, con lớn lên sẽ thành cây đa đầy thịt, mẹ phải chăm sóc mình nhiều hơn, không cần chăm sóc con nữa, giờ con lớn rồi, con có thể tự lo bữa ăn cho mình”. Lam Tử Tuấn nói nghiêm túc.

Mẹ sợ ba anh em họ không đủ ăn, mặc không đủ ấm.

“Được!” Lam Hân gật đầu, có chút nao lòng.

Lục Hạo Thành nhìn hai mẹ con họ cười tươi, mẹ con bọn họ yêu thương lẫn nhau, anh nhìn càng thấy đau lòng hơn.

Còn Đào Mộng Di, cứ ngồi ở nhà cho đến khi trời tối, cũng không đợi được điện thoại của thư ký.

Bà bây giờ không thể chịu được liền gọi qua đó.

“A lô! Thư ký Kỳ, vẫn chưa điều tra ra sao?”

giọng bà không hài lòng vang lên trong phòng.

“Phu nhân, chúng tôi đã điều tra rất lâu, đều không tìm ra địa chỉ của số điện thoại này và cũng không biết đó là số ở đâu?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui