Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Vẻ mặt áy náy của Khương Tịnh Hàm khiến Lam Hân nhớ lại cảnh tượng trong căng tin hồi còn học đại học, vẻ mặt này cô ta đã diễn không biết bao nhiêu lần rồi .

Nếu có cô gái nào dám cướp chàng nam sinh mà cô ta thích thì chỉ ngay ngày hôm sau thôi, chính tại căng tin của trường, cảnh tượng này sẽ được lặp lại.

Cô gái bị cô ta cố tình làm đổ canh vào người chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.

Còn Khương Tịnh Hàm thì sẽ lại giả vờ tỏ ra áy náy, trùng hợp nữa là, cảnh tượng đó cũng có cả nam sinh cô ta thích chứng kiến.

Đến lúc bước vào đời, đi làm rồi mà cô ta vẫn còn dùng chiêu trò này, đúng là ấu trĩ mài Lam Hân ngước lên nhìn, cười hào phóng nói: “Chị Khương, tôi không cần biết là chị cố ý hay vô ý, dù sao thì bát canh của chị cũng đã đồ hét lên quần áo tôi rồi, nếu như chị cố ý thì tôi cũng không biết nói gì nữa cả. Nói chung là đường rộng thế này cũng chỉ có mỗi chị va vào tôi”.

Nói xong, Lam Hân nhìn cô ta cười một cái rồi lững thững bước tiếp.

Mọi người xung quanh cũng thấy đường rất rộng.

Mọi người bàn tán: ” Đúng đấy, đường rộng thế này thì sao lại va vào người nhau được chứ?”

“À, tôi biết cô ta là ai, hôm trước lúc đi vào nhà vệ sinh, tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của trưởng phòng, nói là tiểu thư của công ty Khương Thị sẽ đến làm việc ở công ty chúng ta, nhờ trưởng phòng khi nào phỏng vấn sơ tuyển thì nhớ chọn cô ta nữa đấy!”

“Cái hôm mà bên nhân sự phỏng vấn tuyển nhân viên, tôi còn đến tận nơi xem, chính là cô ta đấy. “

“Chắc là cô ta rồi, ban nãy trưởng phòng Lam chẳng phải gọi cô ta là chị Khương đấy sao?”

“Haiz! Hóa ra là có ô dù chống lưng, chẳng trách sao ngang ngược ở bộ phận chúng ta như vậy.”

Âu Cảnh Nghiêu bưng đồ ăn ngang qua, đúng lúc nghe thấy lời bàn tán của mọi người, anh ta nhếch mép cười, giờ thì chẳng cần điều tra, anh ta cũng biết rõ được ai là người là người đứng sau chống lưng cho Khương Tịnh Hàm rồi.

Chuyện này nhất định phải xử lý!

Còn Khương Tịnh Hàm nghe mọi người bàn ra tán vào, sắc mặt bắt đầu tái mét lại.

Chuyện này sao lại lộ ra ngoài được cơ chứ?

Đúng là xấu hỗ quá mài!

Haizl !

Khương Tịnh Hàm trong lòng bực đến mức muốn phát điên.

Viên Viên quay sang, lay tay cô ta, nói: “Hàm Hàm, đừng nghe bọn họ đặt điều, chúng ta tìm chỗ ngồi ăn đi, kẻo muộn mắt.”

Khương Tịnh Hàm liếc nhìn Viên Viên một cái rồi nhăn mặt gật đầu.

Cố An An nãy giờ không nói một lời nào.

Cô ta khẽ quay đầu lại, nhìn theo dáng Lam Hân đang ung dung bước đi.

Lam Hân này khó đối phó hơn tưởng tưởng!

Nhưng nghĩ đến việc Lục Hạo Thành coi Lam Hân là Cố Ức Lam, trong lòng cô ta lại không thể bình tĩnh được, nhưng kết quả giám định cũng đã cho thấy mẹ và Lam Hân không có quan hệ mẹ con.

Nhờ đó mà cô ta mới lấy lại được sự tự tin vốn có.

Đối mặt với một người tuổi trẻ tài cao, đầy thực lực và bất khả chiến bại như Lục Hạo Thành, cô ta hoàn toàn bị cuốn hút!

Trái tim bình tĩnh của cô ta cứ hễ gặp Lục Hạo Thành liền trở nên rạo rực.

Cố An An lặng lẽ đi theo Khương Tịnh Hàm và Viên Viên đến bàn ăn cơm.

Còn Âu Cảnh Nghiêu, thấy Lam Hân bưng đĩa đồ ăn đến, đợi khi cô đi ngang qua, anh ta cười ấm áp, cất tiếng gọi: “Trưởng phòng Lam, đến đây ngồi ăn cùng nhau đi.”

Lam Hân quay sang phía anh ta mỉm cười rạng rỡ, rồi bưng đĩa cơm đến ngồi chỗ đối diện anh taI Âu Cảnh Nghiêu nhìn đĩa thức ăn của Lam Hân, ngạc nhiên nói: “Trưởng phòng Lam, sao cô ăn ít thế, tâm trạng dù không tốt thì cũng không nên ngược đãi bản thân như thế chứ!”

Lam Hân nghe xong liền bật cười.

“Thư ký Âu, anh có thấy tôi giống người vì chút chuyện không vui mà ngược đãi bản thân không?”

Bản tính của cô vốn rất cao ngạo, chẳng qua là trước đây ở nhà họ Khương, vì muốn có được tình thân của mọi người nên cô mới che giấu đi bản tính thật sự của mình.

Thực chất, cô có tính cách cao ngạo, tuyệt đối không để người khác chèn ép đến giới hạn lòng tự tôn của mình.

Trước đây, khi bị nhà họ Khương chà đạp lên tự tôn của mình, cô vẫn phải gượng cười vui vẻ trước mặt họ để sống qua ngày.

Nhưng từ giờ về sau cô sẽ không phải như vậy nữa.

“Không giống!” Âu Cảnh Nghiêu lãnh đạm nói: “Nhưng cô cũng ăn ít quá đấy, có máy miếng cơm, vài cọng rau, tôi ăn ba miếng là hết.”

Lam Hân mỉm cười, không nói thêm gì nữa, hôm nay cô không muốn ăn, cũng không thấy đói!

Sáng nay Tiểu Tuấn dậy sớm nấu mì trứng cho cô ăn, cô ăn một bát đầy mì rồi nên giờ vẫn chưa cảm thấy đói!

Nghĩ đến con trai, Lam Hân lại nở một nụ cười rạng rơ.

Nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc này, Âu Cảnh Nghiêu mới hiểu ra một chân lí.

Những người có bề ngoài kiên cường, mạnh mẽ như Lam Hân, cho dù người ta có làm cô tổn thương đến mức nào đi chăng nữa, cô vẫn sẽ luôn bình tĩnh vượt qua.

Người làm cô tổn thương nhất, chỉ có thể là người thân với cô nhất.

Trước đó, Âu Cảnh Nghiêu chưa từng đi tìm hiểu thế giới nội tâm của người khác, nhưng sự xuất hiện của Lam Hân, nhất cử nhát động của cô đã khiến anh chú tâm, cuốn hút anh đi tìm hiểu mọi thứ về cô.

Sau đó thì, bữa ăn diễn ra rất tự nhiên, không còn trúc trắc gì nữa.

Chỉ có mỗi lúc Khương Tịnh Hàm quay lại, cô ta lại nhìn thấy chỗ để nước hoa quả.

Trong đầu cô ta bắt đầu lóe lên một ý nghĩ khác, cô ta đã bắt được điểm mấu chốt.

Cô ta vui vẻ búng tay, bắt đầu chăm chú quan sát.

Cố An An và Viên Viên có chút khó hiểu nhìn cô ta.

Khương Tịnh Hàm liếc sang chỗ Âu Cảnh Nghiêu và Lam Hân vừa ngồi ăn cơm, hai người đã ăn xong và rời đi.

Sau đó, quay sang nhìn Viên Viên, nói: “Viên Viên, sáng nay cô đã khiến trưởng phòng Lam không vui, hay là, cô mang cho trưởng phòng Lam một cốc nước xoài để chuộc tội đi?”

“Kinh! Mới đây mà đã học được cách nịnh nọt cấp trên rồi à?” Cố An An nói giọng mỉa mai, miệng cười nhạo, nhìn cô ta.

Khương Tịnh Hàm lúc này cũng không thèm để bụng nữa, đi thẳng về phía trước, lấy một cốc nước xoài.

Sau đó, cô ta quay lại đưa cho Viên Viên, nói: ” Mau mang đi đi, nếu không muộn giờ làm buổi chiều, cô lại phải tan làm muộn đấy.”

Viên Viên cầm lấy cốc nước xoài, mỉm cười cảm ơn rồi rời đi.

Cố An An nhìn chằm chằm Khương Tịnh Hàm với ánh mắt đầy ngờ vực, hỏi: “Cô định bày trò gì à, sao tự nhiên lại đối tốt với Lam Hân thé2”

Khương Tịnh Hàm cười nói: “Ai thèm đối tốt với cô ta cơ chứ? Chẳng qua là tôi lo cho Viên Viên, cô cũng thấy đấy, Lam Hân đúng là khéo bắt nạt người khác mà.

Cô ta vừa nói vừa quay người, khoanh tay trước ngực, chân đi đôi giày cao gót 8 phân, bước đi chậm rãi: “Chúng ta cũng đi thôi, làm sớm xong sớm.”

Đi làm đã mệt, lại còn phải nghe lời đàm tiếu của người khác, đúng là ở nhà vẫn sướng nhất, ăn ngủ còn có người hầu kẻ hạ.

Nếu như không phải là vì muốn xác nhận Lam Hân có phải là Khương Lam Hân không thì cô ta chắc chắn sẽ nuốt không trôi cục tức này đâu?

Cố An An cũng lững thững đi theo phía sau cô ta.

Khương Tịnh Hàm tâm trạng rất vui vẻ, Lam Hân bị dị ứng với xoài và dứa, chỉ cần ăn ít xoài hoặc dứa là phải nhập viện ngay lập tức.

Trước đây, mỗi lần tâm trạng không vui, cô ta sẽ bày trò để Lam Hân bị dị ứng, nhìn dáng vẻ Lam Hân bị dị ứng, nằm co ro trên nền trong lòng cô ta cảm thấy rất Vui.

Cô ta nghĩ mình thật ngốc vì không nhớ ra trò này sớm hơnl Khương Lam Hân, đừng có động vào tôi, nếu không đừng trách tôi vô tình.

Trở về văn phòng, Lam Hân bắt đầu chuyên tâm làm việc, đôi tay cô trắng nõn nà, thoăn thoắt trên bàn phím máy tính.

Viên Viên trong tay cầm cốc nước xoài, lúc lên đến tầng 25 thì vô tình gặp Lục Hạo Thành trở về.

Lục Hạo Thành vừa nhìn thấy cốc nước xoài trong tay cô ta, sắc mặt ngay lập tức tối sầm lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui