Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Tần Ninh Trân vừa nghe, thân hình mảnh mai nhẹ nhàng run rây.

Lam Hân nhìn vào màn hình lớn, thấy mẫu thiết kế của mình, liền dừng lại trên màn hình lớn.

Đó là một chiếc áo khoác dài, mà cô rất thích khi cô thiết kế nó.

Chiếc áo khoác đó cô đã mát một tuần mới có thể hoàn thành.

Đôi mắt của cô trở nên lạnh hơn khi cô nhìn thấy tâm huyết của mình nằm trong công ty của người khác.

Cô nhẹ nhàng mở miệng nói: “bộ đồ trên màn hình lớn này, tôi bắt đầu thiết kế vào ngày 1 tháng 10, cho đến ngày 5 tháng 4 mới hoàn thành, trong đó thay đổi vô số lần, mỗi lần đều thức đêm đến 1 giờ 30 phút, cho đến khi mẹ tôi gõ cửa giục tôi đi ngủ.

Thì tôi mới đi ngủ, mỗi mảnh quần áo ở đây, đều là thiết kế tâm huyết của tôi, nhưng lại dễ dàng bị mấy người lấy ra treo ở đây.”

Nói đến đây, đôi mắt của cô, lạnh như băng nhìn Tần Ninh Trân, “Lục phu nhân, tác phẩm của tôi như vậy, treo trong công ty của mấy người e là không thích hợp? Vẫn là thích hợp ở tập đoàn Lục Thị hơn.”

Lam Hân lạnh lùng nhìn bà ta, mẹ đã từng nói với cô một câu, người khác đối với cô như thế nào, cô dùng thái độ tương tự để đáp trả là được, sinh ra là con người, ai mà chẳng là lần đầu tiên làm người.

Lục Hạo Thành vừa nghe, trái tim anh đau nhói.

Lam Lam sống trong điều kiện như vậy, đã là rất có gắng, vẫn không bỏ cuộc.

Nhưng anh lắng nghe những lời nói của cô, trong lòng không chịu được mà đau nhói, không chịu được mà thương cô gái kiên cường!

Vì vậy, anh sẽ không bao giờ thỏa hiệp chuyện này một cách dễ dàng như vậy.

Ai động đến Lam Lam, thì chính là động đến mạng của Lục Hạo Thành anhI Trong lòng Tần Ninh Trân bỗng chốc trở nên hoảng loạn, nhưng bà không thay đổi sắc mặt, nhìn cô với khuôn mặt ảm đạm, tức giận hỏi: “cô có bằng chứng gì để chứng minh? Đây là thiết kế của cô sao? Lấy bằng chứng ra trước khi nói đi, nếu không tôi sẽ kiện cô vì tội vu khống.”

Lam Hân cười mỉa mai, giọng điệu lạnh lùng: “muốn bằng chứng sao? Tôi có thể đưa nó cho bà, nhưng để cho phương tiện truyền thông vào trước đi đã, đừng để họ chờ quá lâu.” Cô chính là không muốn thiết kế của mùa này, cũng phải để lộ bộ mặt xấu xa và miệng lưỡi độc ác của người phụ nữ này.

Ăn cắp thành quả lao động của người khác như vậy, thật đáng xấu hồ, mặt còn dày hơn các bức tường.

“Cô uy hiếp tôi sao?” Tần Ninh Trân không còn giữ được gương mặt thanh thoát, gương mặt bà ta bây giờ ảm đạm xấu xí.

Lam Hân cười điềm đạm, bình tĩnh nhàn rỗi, tự tin mở miệng nói: “không dám uy hiếp Lục phu nhân, bà là phu nhân của tập đoàn Lục Trân, còn tôi, chỉ là có gì nói nấy mà thôi.”

“Được, được lắm! Một nhà thiết kế nhỏ như cô, dựa vào thủ đoạn không biết xấu hổ để chiếm đoạt vị trí, cũng dám uy hiếp Tần Ninh Trân tôi sao……”

“Lục phu nhân, không phải là uy hiếp, mà là chuyện thật, bà ở Giang thành có thể lấy tay che trời, thân phận địa vị của bà trân quý, trong tầng lớp thượng lưu có danh tiếng tốt, khi phu nhân làm ra chuyện này, không phải là càng đê hèn hơn sao?

Ngoài ra, nói chuyện cần có bằng chứng, cái gì mà tôi dựa vào thủ đoạn đê hèn để có được vị trí cơ chứ?

Lục phu nhân, tục ngữ nói rất đúng, cơm có thể ăn bừa, nhưng lời thì không thể nói bừa, tôi dựa vào thực lực của mình đi đến ngày hôm nay, tuyệt đối sẽ không để ai ức hiếp đâu.” giọng điệu Lam Hân lạnh lùng ngắt lời bà ta.

Trong mắt bọn họ, những người có năng lực nhất định là vì không từ thủ đoạn mà đi lên sao?

Loại bản chất con người này thật là nực cười.

Ngay cả nhân phẩm của mình còn không hiểu, thì đứng dạy đời người khác càng đáng hận hơn!

“Trong giới thiết kế này, làm gì có bản thảo một “Vậy thì, Lục tổng đang ở đây, bà có thể tự hỏi anh ấy, tác phẩm của tôi, là vì khả năng của tôi mà qua, hay là vì tôi quyến rũ anh ấy.

Tôi tin rằng khi đối mặt với lợi ích riêng của bản thân, bất kỳ người nào cũng sẽ có sự lựa chọn đúng đắn, trong giới thiết kế, đều dựa vào tác phẩm của bản thân để nói chuyện.

Ngoài ra, bà không có quyền không quen với cách sống của tôi, nhưng bà có quyền che đi cặp mắt của mình, ăn nói ngông cuồng!”

“Cô……” Tần Ninh Trân tức giận đến nỗi run rẩy, bà nghĩ mình là một người miệng lưỡi lanh lợi.

Nhưng không ngờ, Lam Hân này lại lanh lợi hơn bà nhiều.

Đời này của bà chưa bao giờ xấu hổ như vậy.

Tần Ninh Trân lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng không biết nên làm thế nào.

Lục Hạo Thành nhìn Âu Cảnh Nghiêu.

Âu Cảnh Nghiêu gật gật đầu và mở bút ghi âm ra.

Những lời nói của Viên Viên ngay lập tức được truyền vào tai của Lục Dật Kha.

Sau khi ghi âm được phát xong, toàn bộ cảnh trường đều im lặng.

Đặc biệt là hai mẹ con Tần Ninh Trân, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống dưới.

“Tần Ninh Trân, bà phải nói rõ cho tôi biết, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tác phẩm mà tối qua bà đã cho tôi xem, trong mắt tôi cũng là một lần duy nhát, lẽ nào đây là lỗi của nhà thiết kế sao?” Lục Dật Kha gầm lên trong sự tức giận.

Bây giờ, mọi người đều tìm đến cửa cả rồi, ngay cả ngày thiết kế cũng có thể nói ra, còn cả đoạn ghi âm làm chứng cứ, chuyện này càng đúng sự thật.

Tần Ninh Trân đối mặt với sự tức giận của Lục Dật Kha, trái tim không thể không co lại một chút, bà khuôn mặt ấm ức, “chồng, ông nghe tôi nói…….

Lục Dật Kha nhanh chóng ngắt lời bà: “bà còn muốn nói gì nữa? Lục Dật Kha tôi đã làm kinh doanh cả đời, chưa bao giờ mắt mặt như ngày hôm nay cả.”

“Câm miệng cho ta!” Đôi mắt giận dữ của Lục Dật Kha nhìn chằm vào Lục Hạo Khải.

“Hai mẹ con bà làm việc, đều đã được thảo luận trước, con cũng biết chuyện này đúng không?”

Lục Hạo Khải cúi đầu ngay lập tức không dám nhìn vào mắt cha mình.

“Hừ!” Lục Dật Kha tức giận đến đến ngột thở.

“Cha, đừng tức giận, chuyện này có lẽ chỉ là sự hiểu lầm.” Lục Tư Ân lo lắng nhìn cha.

Cha bị huyết áp cao, không thể chịu được sự kích thích như vậy.

“Hiểu lầm, vậy hãy để sự hiểu lầm này sâu hơn một chút đi! Cảnh Nghiêu, đi gọi phóng viên bên ngoài vào đây đi, sau đó báo cảnh sát, đi kiểm tra tài khoản của Viên Viên.” Lục Hạo Thành cười tà ác nói.

nƯÚC tổng Na ” Viên Viên lo lắng nhìn Lục Hạo Thành, không phải đã nói là không báo cảnh sát sao?

Tần Ninh Trân vừa nghe, chuyện này thực sự đáng lo lắng, nếu như để lộ chuyện này ra ngoài, thì danh tiếng của bà sẽ bị hủy hoại, sau đó, sao bà lăn lộn trong giới này được nữa cơ chứt Thằng khốn này, lần này vậy mà lại để nó tóm được bảy phần, bà ta và anh đấu trong bóng tối đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên bị anh ép đến nỗi không trở mình được.

Bà bỗng nhiên thay đổi sắc mặt của mình, khuôn mặt tội lỗi nói: “Hạo Thành, ta cũng là nhát thời hồ đồ, đây là lần đầu tiên, hay là bỏ đi! Sau này, ta sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, dù sao chúng ta cũng là người một nhà mài!

Con không nễ mặt ta, thì cũng phải nể mặt cha con chứ, tập đoàn Lục Trân này, là tâm huyết cả đời của cha con đấy!

Hừ!!

Con đường mà bà đi, gặp được vô số kẻ xấu, bà đều có thể bình tĩnh.

Một Lam Hân và một Lục Hạo Thành, bà không lo lắng đối phó.

Bà tuyệt đối không thể hủy hoại tên tuổi của mình, bà phải sống tốt hơn bắt cứ ai khác, mạnh mẽ hơn bắt cứ ai khác, mới có thể khống chế người khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui