Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Hắn không đi tìm Lục Hạo Thành lý luận, vì hắn biết Lục Hạo Thành rốt cuộc tàn nhãn thế nào.

Nếu làm căng , hắn ở Thành phó Giang, cũng không có công ty nào dám thuê hắn.

Khương Tịnh Hàm lên tiếng cảnh cáo: “Quản lý Dương, có một số việc thích hợp chôn trong bụng.”

Dương Dũng hiểu rõ cười cười, bình tính nói: “Khương tiểu thư, quy tắc này tôi hiểu được , nhưng mà , Khương Lam Hân sau đêm đó thì biến mất, nhà họ Khương các người cũng không ai đi tìm cô ta.

Tuy nhiên tôi nghe nói, cô ta không phải người nhà họ Khương, cũng biết nhà cô, ngay cả đại học cũng không chu cấp cho cô ta, bất quá, Giám đốc Vương tuy rằng đã ký hợp đồng , nhưng ngày hôm sau chuyện anh ta vào khách sạn bị vợ phát hiện.

Nhưng cô gái mà cô vợ bắt được ở khách sạn, cũng không phải Khương Lam Hân.”

Lam Hân nghe đến đây, nháy mắt thở dài nhẹ nhõm, cha của mấy anh em Nhiên Nhiên, không có khả năng là quản lý Vương.

Quản lý Vương cô từng gặp qua đến nay đã gần năm mươi, dáng vẻ lại không đáng giá nhắc tới.

Lúc đó cô đang chóng mặt, buồn ngủ liền bị kéo vào, người đàn ông cường tráng, hơi thở thơm tho sạch sẽ, hoàn toàn không phải là người nồng nặc mùi thuốc lá và rượu như quản lý Vương.

Lúc đó, khi quyết tâm sinh ra ba anh em Nhiên Nhiên, cô cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra lúc đó, chắc chắn không phải là quản lý Vương, bây giờ nghe được lời của quản lý Dương, cô mới yên tâm hơn.

“Sao lại thế ? Vì sao không phải Khương Lam Hân, Khương Lam Hân đi đâu?” Khương Tịnh Hàm cũng khó hiểu.

Chẳng lẽ quản lý Vương nửa đêm trước một người, sau nửa đêm lại thay đổi người khác sao?

Tên cặn bã kia, chắc cũng làm được chuyện như vậy .

“Chuyện này cũng bình thường, chắc hẳn còn có đối tác khác tặng phụ nữ qua.” Khương Tịnh Hàm tự tìm một lý do đề tin, cũng là lý do duy nhất hợp lý.

Dương Dũng gật đầu, “Có thể, tên họ Vương có thể làm ra chuyện như vậy, Khương tiểu thư, tôi đi trước, buổi tối chờ điện thoại của cô.”

“Được.” Khương Tịnh Hàm lạnh lùng lên tiếng.

Lam Hân nghe được tiếng bước chân, nhanh chóng rời đi.

Nép vào góc, cô hơi nghiêng người, ghé mắt xem thì thấy Khương Tịnh Hàm đã rời đi.

Cô tựa vào vách tường, đôi mắt xinh đẹp nhìn hoàng hôn đỏ rực phía chân trời, thành phố Giang là một thành phố tươi đẹp, đã từng và rất thích thành phố này, nó mang quá nhiều ước mơ của bản thân.

Nhưng người đàn ông đó là ai?

Đôi khi, cô sẽ rất tò mò, nhưng cô sợ hãi, vì vậy, cho dù tò mò, cô không bao giờ đi tìm người đàn ông đó.

Khi ba đứa nhỏ dần dần lớn lên, cô lại càng không nghĩ sẽ gặp lại anh ta.

Cô nghĩ như vậy, thật ích kỷ, nhưng néu mắt đi ba đứa con, chẳng khác giết cô một lần nữa.Cô không sợ trả giá, lại càng không sợ vất vả, nhưng ba đứa nhỏ, là toàn bộ cuộc sống của cô.

Cô không ngừng nỗ lực để bản thân ngày một tốt hơn, chỉ để cho những đứa trẻ của mình có một tương lai tốt đẹp.

“Mẹ, có thể trở về rồi.” Cần Nghiên đi ra cùng Lam Tử Nhiên, nhìn thấy mẹ đang ở dưới lầu chờ , cậu nhóc vui vẻ kêu lên.Vì không bị người khác nhận ra, cậu đội một chiếc mũ, đè thấp vành nón.

Lam Hân nhanh chóng giải tỏa cảm xúc và mỉm cười bước về phía con trai, trước mặt các con, cô luôn tỏ ra tự tin.

Cô nhìn Cẩn Nghiên, cảm kích cười nói: “Cẩn Nghiên, vất vả cho cô rồi .”

Cần Nghiên cười quyến rũ lắc lắc đầu: “Lam Lam, không phiền chút nào, Nhiên Nhiên đêm nay liền giao cho cô, tối nay tôi cùng Tiểu Hy đi gặp khách hàng, thuận tiện đi gặp Ôn Lãng.” Em trai của cô, vì Lam Hân, phải ở lại thành phố Giang, cô cũng không còn cách nào, chỉ có thể cố gắng trợ giúp cậu, đứng vững ở thành phố Giang.

“Được, nhờ chuyển lời của tôi tới Cẩn Hy, chúc anh mọi chuyện thuận lợi.” Cô cũng hy vọng Cần Hy có thể thắng mọi thương vụ.

“Được , mau trở về đi thôi, Nhiên Nhiên nói muốn ăn bánh chẻo, néu không có việc, tôi thật muốn đi nhà cô ăn ké.” Tưởng tượng đến bánh chẻo Lam Hân làm, cô liền chảy nước miếng.

Bảo bối nhà họ Lam, thực sự là một bảo vật toàn năng, kỹ năng thực hành cũng rất mạnh.

Nấu được nhiều đồ ăn, ai cưới được cô là một điều may mắn.Đương nhiên, nếu cô có thể gả cho Tiểu Hy, bản thân mình sẽ rất vui, hơn nữa chị em cô đều rất quý ba anh em Tử Tuấn.

Lam Hân nghe xong liền nói: “Cẩn Nghiên, tôi sẽ gói nhiều một chút, mang qua cho cô.”

Cẩn Nghiên nhanh chóng lắc đầu, “Không cần, tôi muốn gói ăn liền cơ , đêm mai chắc là không có việc gì, tôi cùng Tiểu Hy đêm mai qua nhà cô ăn.” Cần Nghiên liền hạ quyết tâm.

“Vậy cũng được!” Lam Hân cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Hai chị em bọn họ rất thích ăn bánh chẻo cô làm.

“Được! Nhiên Nhiên, Lam Lam, tôi đi trước.” Cần Nghiên cười cười, quay người về chiếc xe cách đó không xa.

“Tạm biệt mẹ!” Nhiên Nhiên vẫy tay chào.

Một nhân viên công tác đem đồ của Lam Tử Nhiên lên xe.

Sau khi xe rời đi, Lam Hân đưa con trai đi mua nguyên liệu làm bánh bao.

Mà Mộc Tử Hoành, sớm đã đang âm thầm mai phục, nhìn thấy xe của Nhạc Cần Nghiên rời đi, cũng nhanh chóng mở cửa xe đuổi theo.

Ở lòng Mộc Tử Hoành, một mối quan hệ, chỉ cần chưa bắt đầu, sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Ngay cả khi không thể nhìn thấy tương lai và cảm nhận được hiện tại, anh vẫn sẵn sàng thử. Có một số con đường, nhưng nếu bạn không đi thử, làm sao bạn biết nó có phù hợp với mình không?

Nếu anh muốn chiếm lấy vương miện của cô, trước tiên anh phải đưa cho cô vương trượng của mình, mới có thể chiếm lấy trái tim cô.

Mộc Tử Hoành cười tủm siết chặt tay lái, đi theo xe Cần Nghiên .

Mà bên kia, Lục Hạo Thành nhìn mẹ con Lam Hân rời đi, cũng cười xấu xa, chuẩn bị sẵn sàng rời khỏi văn phòng.

Kế hoạch theo đuổi vợ của anh đã ấp ủ trong lòng.

Thứ nhát, rình lập, không để Lam Lam rời khỏi tầm mắt.Để cho Nhạc Cẩn Nghiên không còn cơ hội tấn công.

Lục Hạo Thành ra khỏi cửa công ty, liền đi về phía tiểu khu Lam Hân ở, cách công ty cũng không xa, anh định đi bộ tới.

Anh vừa bước ra khỏi cổng công ty không bao xa thì đụng phải Cố An An.Vừa thấy cô ta anh cau mày, vẻ mặt không kiên nhẫn.

Cố An An tới gần, cười dịu dàng gọi: “Anh Hạo Thành, anh muốn đi đâu vậy?”

“Tôi đi đâu có liên quan đến cô sao?” Lục Hạo Thành nghiêm mặt, giọng lạnh như băng.

Tim Cố An An đau nhói, anh luôn đối xử với mình như thế.

Cô ta lặng lẽ nhìn anh chằm chằm, buồn bã hỏi: “Anh Hạo Thành, em muốn biết, lý do anh không muốn cưới em, là bởi vì chị Vy, hay vì em chỉ là đứa con gái nuôi nhà họ Có?”

Đây cũng là lần đầu tiên Lục Hạo Thành nghe cô ta nói về vấn đề này, anh đột nhiên nhìn cô cười chế nhạo: “Cố An An, không phải vì những lý do này mà là vì không có cảm xúc.”

Mà là bởi vì không cảm xúc, chỉ cần một vài lời nói đã giết chết tất cả ảo tưởng trong lòng Cố An An.

Cô ta lại đột nhiên cười khổ hỏi: “Anh Hạo Thành, nếu, chị Tiểu Ức trở về thì sao? Anh vẫn cưới chị ấy chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui