Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Xem xem lần này Lục Hạo Thành quay được cái gì hay ho nào.

“Hào Thành, đến đây uống trà đi!” Mộc Tử Hoành đưa trà cho Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành liếc nhìn chén trà, nhưng không đón lấy.

Mộc Tử Hoành chau mày, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó.

Anh ta liếc nhìn đồng hồ, giờ cũng không còn sớm nữa.

Lục Hạo Thành có thói quen là cứ sau năm giờ thì không uống trà.

Anh vốn rất dễ mắt ngủ, uống trà xong thì càng khó ngủ hơn.

“Thôi được rồi, tôi sẽ pha cho cậu một tách trà dưỡng sinh!” Trà dưỡng sinh, nói trang trọng hơn một chút thì nó chính là trà táo đỏ và kỷ tử!

Haiz!

Mộc Tử Hoành bát lực lắc đầu, ngày hôm nay của anh còn mệt hơn cả một tên ở đợ nữa.

Anh ta nhanh chóng đi pha trà mang đến, nhưng không đưa ngay cho Lục Hạo Thành mà trực tiếp để lên bàn trước mặt Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành còn không thèm để ý.

Anh đang nhìn chằm chằm vào máy tính, đoạn clip cũng đã bắt đầu rồi, chỉ có cảnh Tần Ninh Trăn đi ra đi vào, thi thoảng gọi cuộc điện thoại thôi!

Hai người không hề nóng vội, vẫn kiên nhẫn theo dõi tiếp!

Vài phút sau, bỗng nhiên đến cảnh Tần Ninh Trăn đang ngồi trong phòng khách, tay cầm mấy bức ảnh xem qua xem lại.

Mộc Tử Hoành vừa nhìn đến cảnh này liền dừng clip, phóng to ảnh, anh nhìn kĩ hồi lâu thì phát hiện ra mấy bức ảnh trong tay Tần Ninh Trăn là ảnh chụp cảnh Lục Hạo Thành và hai mẹ con Lam Hân đang ăn cơm cùng nhau.

“Chậc chậc!” Mộc Tử Hoành ho vài tiếng.

“Mụ phù thủy nhà cậu đúng là hành động nhanh như chớp vậy.”

Giữa hàng lông mày của Lục Hạo Thành lộ rõ vẻ nghiêm túc, anh nói: “Không phải là hành động nhanh mà là bà ta vẫn luôn cho người theo dõi tôi!” Giọng nói của Lục Hạo Thành lạnh lùng đến mức run người.

Chết tiệt!!

Lục Hạo Thành thầm nguyễn rủa trong lòng!

Anh không ngờ rằng Tần Ninh Trăn sẽ thuê người bí mật quan sát mọi hành tung của anh.

“Hạo Thành, cậu phải đề phòng cẩn thận, nếu như Tần Ninh Trăn vẫn tiếp tục điều tra như vậy thì chẳng máy chốc bà ta sẽ biết được Nhiên Nhiên và Tiểu Tuấn là con của cậu.” Mộc Tử Hoành ngồi cạnh lo lắng nói.

Tần Ninh Trăn là một ả đàn bà tàn nhẫn, độc địa, Mộc Tử Hoành cũng biết rõ điều này.

Được chứng kiến toàn bộ sự việc ngày hôm nay càng khiến một đắng quân tử như anh càng muốn cho bà ta nếm mùi đau khổ.

“Tôi biết.” Lục Hạo Thành nghiêm nghị nói.

Anh nói tiếp: “Trước khi Tần Ninh Trăn phát hiện ra tôi là bố ruột của anh em Tiểu Tuấn, tôi phải khiến Lam Lam yêu tôi. Tôi nhất định sẽ tìm thời điểm thích hợp để kể hết sự thật cho Lam Lam, mọi chuyện xảy ra năm đó có tác động rất lớn tới cô ấy.”

Đối với anh, chuyện này là một hạnh phúc, nhưng đây lại là một đòn giáng chí mạng với Lam Lam.

Mộc Tử Hoành nghe xong liền gật đầu lia lịa.

Anh ta đặt tách trà trong tay xuống, ngắng đầu nhìn Hạo Thành, nói: “Hạo Thành, đừng sợ, dù có thế nào thì cậu cũng đã kiên nhẫn chờ đợi Lam Lam suốt hơn mười năm nay rồi, đến giờ càng phải kiên nhẫn hơn, nhất định không được nóng vội.

Mặc dù có sự xuất hiện của Nhạc Cần Hy xen giữa hai người, nhưng Hạo Thừa có tắm lòng chân thành, suốt đời không thay đổi, Lam Lam là niềm hy vọng của anh, với niềm tin vững vàng này, quan hệ của anh và Lam Hân chắc chắn sẽ thu được trái ngọt.

“Tôi biết” Khuôn mặt điển trai lạnh lùng của Lục Hạo Thành vẫn đang hướng nhìn chăm chú vào clip.

“Haiz!” Mộc Tử Hoành thở dài!

Anh mong rằng trong căn biệt thự này sớm có một cô chủ để anh có thể dọn về ở với bố mẹ!

Hoặc có thể là…

Một nụ cười thoáng vụt lên trong mắt Mộc Tử Hoành, hoặc có thể là anh đang hạnh phúc bên người yêu của mình cũng được.

Nghĩ đến Nhạc Cần Hy, Mộc Tử Hoành trong lòng lại đau như cắt.

Anh liếc mắt qua hỏi Lục Hạo Thành: “Hạo Thành, Nhiên Nhiên bao giờ về?”

Lục Hạo Thành lạnh lùng liếc anh ta một cái, nói: “Cậu lại nhớ Nhạc Cần Nghiên rồi à?”

Mộc Tử Hoành hơi cứng miệng, vội nói: “Ai nói là tôi nhớ Cần Nghiên chứ, cậu không nhớ con trai của mình chắc?”

“Tôi vẫn có thể thường xuyên gọi điện cho Nhiên Nhiên mài”

Lục Hạo Thành nói, nhưng ánh mắt không nhìn Mộc Tử Hoành.

Chẳng cần nhìn anh cũng biết rõ Mộc Tử Hoành trong lòng đang nghĩ gì?

Còn Nhạc Cần Nghiên vẫn là hoa đã có chủ.

Mộc Tử Hoành: “…”

Chẳng qua cũng là vì Mộc Tử Hoành gửi tin nhắn qua Wechat mà không nhận được phản hồi của Cẩn Nghiên nên chẳng trách trong lòng có chút bực bội, khó chịu!

Cần Nghiên, anh sẽ cùng em sống đến đầu bạc răng long, cùng em đón bình minh và hoàng hôn.

Chúng ta cùng ăn cơm với nhau, pha trà và cùng nhau ngắm trăng.

Cần Nghiên, xin em hãy đến bên anh?

Mộc Tử Hoành đột nhiên phát hiện ra rằng dù anh chỉ mới gặp Cần Nghiên có 2-3 lần, nhưng hạt giống tình yêu anh dành cho cô dường như đã nảy mầm.

Lục Hạo Thành xem tiếp đoạn clip, nhưng không phát hiện được thêm thông tin hữu ích nào cả.

Anh tắt máy tính.

Mộc Tử Hoành cúi đầu xem điện thoại, bỗng nhiên có thông báo tin tức mới hiện trên màn hình khiến anh lập tức chú ý.

Anh liền đọc thành tiếng: “Ông trùm bát động sản Dịch Thiên Kỳ bí mật kết hôn, đã có một cô con gái.”

Anh lướt tiếp xuống dưới xem tiếp thì thấy bức ảnh chụp phía sau của gia đình ba người nhưng cô con gái đang cúi đầu trong lòng người mẹ, dáng người mảnh mai.

“Oái!” Mộc Tử Hoành sững người ngay tại chỗ.

“Tôi mới gặp giám đốc Dịch cách đây chưa đầy một ngày, sao ông ấy lại kết hôn rồi được chứ!”.

“Tôi cũng chưa từng thấy người phụ nữ nào bên cạnh ông ấy cả, vậy thì đứa con gái này ở đâu ra chứ, đúng là kì lạ mà!”

“Người đàn ông này trên thương trường vốn là người rất huyền bí, chuyện này đúng là rất lạ, trước đây chẳng phải từng đưa tin là ông ấy chưa vợ con gì sao?”

“Sao giờ đùng cái lại có con gái được chứ?”

Chuyện kì lạ như này năm nào cũng có, năm nay chắc là nhiều nhất!

Lục Hạo Thành cũng vội lấy điện thoại ra xeml Vừa nhìn thấy bóng dáng gia đình ba người ấy, anh ngay lập tức nhận ra người đó là ai?

*Là Lam Lam!” Anh bắt ngờ thốt lên.

Vậy người phụ nữ mà cô đang tựa vào là ai chứ?

Dáng người phụ nữ này trông có vẻ quen thuộc quá?

Lục Hạo Thành chăm chú nhìn thật kĩ.

“À …” Mộc Tử Hoành lập tức bật dậy.

Anh ta ngạc nhiên nhìn Lục Hạo Thành hỏi: “Lục Hạo Thành, cậu không nhìn nhằm đấy chứ, đây là Lam Hân thật sao?”

“Ừm!” Lục Hạo Thành gật đầu chắc chắn!

Anh có thể nhận nhầm ai đó, nhưng chắc chắn không nhận nhầm Lam Laml Người trong ảnh chính là Lam Laml “Vậy không phải là con ruột sao?” Mộc Tử Hoành bối rồi.

Lục Hạo Thành cũng lấy làm lạ, anh nhìn chằm chằm vào ba bóng dáng ấy.

Mộc Tử Hoành suy nghĩ hồi lâu, nói: “Gia đình gì mà lạ vậy chứ? Mẹ không phải mẹ ruột, bố cũng phải bố ruột, bỗng dưng lại thành một gia đình được, lạ thật đấy?”

Mộc Tử Hoành khẽ xoa xoa cằm, rồi nhìn sang Lục Hạo Thành với vẻ ngạc nhiên, tò mò hỏi: “Lục Hạo Thành, có khi nào chúng ta nhầm không? Có khi nào Lam Hân không phải là con gái nhà họ Cố không?”

Lục Hạo Thành đột nhiên chau mày nhìn Mộc Tử Hoành, tức giận nói: “Mộc Tử Hoành, chính cậu đích thân đi làm kết quả giám định ADN mà, hơn nữa, tôi cũng không thể nào nhận nhằm Lam Lam được, cô gái này có quá nhiều điểm giống hệt với Lam Lam nữa.”

“Cứ cho là tôi nhận nhầm điểm nào đó đi chăng nữa thì tôi cũng không thể nào nhận nhằm vết thương trên đầu gối của Lam Lam được, vết thương đó là do tôi sơ cứu mà, lúc đầu còn bị tím”.

“Bao nhiêu năm trôi qua rồi mà vét thương đó vẫn còn đó, lại còn hệt như lúc trước, chắc chắn là tôi không nhận nhằm!”

Cô ấy chính là Lam Laml!

“Đi thôi, Hạo Thành, chúng ta đến nhà Lam Lam xem sao.” Mộc Tử Hoành vội cầm lấy chìa khóa xe.

“Bây giờ luôn sao?” Lục Hạo Thành do dự nhìn Mộc Tử Hoành.

“Đương nhiên rồi! Chuyện này sắp làm tôi tò mò chết mắt, bây giờ đi cũng vừa hay có thể ăn trực một bữa cơm tối đấy.” Mộc Tử Hoành vừa nói vừa đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui