Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Lam Hân nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Lục Hạo Thành, chẳng lẽ năm đó các người không đi tìm cô ấy sao?” Tối qua cô cũng quên hỏi vấn đề này.

Lục Hạo Thành cười chua xót “Đi tìm, gia đình họ Cố và họ Lục, đã tiêu tốn rất nhiều tiền của và nhân lực, nhưng đều không tìm được tung tích của Lam Lam , mấy năm nay tôi cũng không ngừng tìm kiếm.”

May mắn thay, cô đã trở về với anh bình an vô sự Lam Hân đột nhiên cảm thấy không khí trong xe đột nhiên đình trệ, giống như mình đang ngồi trong hầm băng.

Lúc này cô không dám nhìn Lục Hạo Thành, mà là cúi đầu, nhìn thấy chính mình đang nắm chặt tay đến trắng bệch.

Trong xe im lặng đến nghẹt thở, Lục Hạo Thành có chút khó hiểu nhìn Lam Hân.

Trùng hợp Lam Hân cũng đang ngẳng đầu lên nhìn anh, lấy hết can đảm hỏi: “Lục Hạo Thành, anh nói cô ấy đã về rồi, còn rất yêu cô ấy, vậy sao không mang theo cô ấy đi chơi mà đi cùng tôi, không sợ người kia biết được sẽ tức giận sao?”

Anh và cô đã từng sống trong một thế giới cô độc , cảm nhận được sự lạnh lẽo đáng sợ nhát trên thế giới này.

Bảy năm trước, ngay cả trong cái nắng chói chang, cô vẫn cảm thấy ớn lạnh khi nhìn thế giới đáng sợ quanh mình.Khi biết về quá khứ của anh, cảm thấy hai người đều đã chịu đựng giống nhau.

Lục Hạo Thành cười khổ: “Lam Lam, không nghĩ tới trí nhớ của em lại không tốt. Không phải đã nói với em, cô ấy đã quên tôi rồi sao?”

Tim Lam Hân đập mạnh, lại ra cố tỏ ra thoải mái mà hỏi: “Lục Hạo Thành, cho dù cô ấy đã quên anh, anh vẫn sẽ đem cô ấy trở về sao? Cô ấy quên , chính là quên đường về nhà , anh sẽ chỉ đường cho cô ấy chứ?”

Nói xong, cô yên lặng nhìn nửa mặt kia của anh, môi hơi mím lại bướng bỉnh, chờ câu trả lời của Lục Hạo Thành .Từng phút từng giây chờ đợi đều là dày vò.

Lục Hạo Thành gật gật đầu, : “Lam Lam, sẽ, chờ đến thời điểm thích hợp , khi nào an toàn, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà.

Lam Lam, em cũng biết, nhà họ Cố, nhận nuôi Cố An An, người phụ nữ này không an phận, đợi đến khi tôi thấy an toàn sẽ mang cô ấy về nhà, tôi và Lam Lam đã có hôn ước từ nhỏ.”

“Hôn ước?” Lam Hân hỏi lại.

“Đúng vậy. Chúng tôi đã có hôn ước, lúc nhỏ cô bé luôn đòi gả cho tôi, làm thiên thần nhỏ của tôi, sao tôi có thể không đồng ý chứ?” Lục Hạo Thành hạnh phúc nói ra.

“Cho nên, anh đã đợi cô ấy suốt ngần ấy năm rồi sao? Cho dù cô ấy có trở thành gì đi chăng nữa, anh nhất định sẽ đợi cô ấy làm cô dâu của mình sao?” Lam Hân lại hỏi, đáy mắt dâng lên : hơi nước, dần dần mờ đi tầm mắt.

“Đúng” Lục Hạo Thành không chút do dự gật đầu.

Lam Hân bỗng nhiên cảm tháy lo lắng.

Cố phu nhân, trong đầu Lam Hân đột nhiên nhớ tới vị cố phu nhân chanh chua kia.

Cô lại cúi đầu, cả người như mắt hồn.

Qua một hồi lâu, cô mới khẽ lắc đầu, không thể nào, không phải cô, cô nhất định không phải Lam Lam trong miệng Lục Hạo Thành, không phải cô.

Lam Hân thống khổ nói với chính mình.

Lục Hạo Thành đậu xe vào bãi gửi xe, anh liếc qua Lam Hân đang cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Lam Lam, chúng ta tới rồi.”

“Ò” Lam Hân nhướng mắt liếc xung quanh,xe đã vào bãi đỗ mà cô cũng không để ý.

Đang muốn xuống xe, Lục Hạo Thành lại đột nhiên vươn người giúp cô mở dây an toàn.

Hơi thở mát lạnh dễ chịu vây quanh cô.

Nhìn thấy hành động chu đáo của anh, Lam Hân cười trêu chọc: “Lục Hạo Thành, người bạn trai như anh thật đúng là tận tâm tận lực, chuyện gì cũng phải tự mình làm?”

Lục Hạo Thành vẫn chưa ngồi thẳng dậy, cách cô rất gần, anh z cười nhẹ: “Lam Lam, tôi vân luôn là người đàn ông tận tâm, chỉ là em vẫn nhìn không ra, điều này làm cho tôi rất thương tâm .”

Nhưng mà Lục Hạo Thành tôi cũng chỉ đối với một mình em là như vậy.

ShÌa hai tì: ” Lam Hân nhẹ nhàng cười cười.

Lục Hạo Thành thấy cô cười mắt ngọc mày ngài, môi đỏ mọng như đang âm thầm quyến rũ phạm tội.

Lục Hạo Thành không tự chủ được nghiêng người về phía trước.

Lam Hân đột nhiên chú ý tới động tác của anh, nụ cười trên mặt cô cứng đờ, hi đầu Lục Hạo Thành sắp chạm vào trán cô, cô nhanh chóng dùng hai tay đầy anh ra.

Lục Hạo Thành đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, khế chớp đôi mắt thâm thúy, trong mắt đó vẫn có một tia không kiềm chế được, tựa hồ vẫn còn đắm chìm trong cám dỗ vừa rồi còn chưa tỉnh lại.

Lam Hân nhìn cảm xúc lẫn lộn trong mắt anh, lạnh giọng nói: “Lục Hạo Thành, làm bạn gái của anh, còn có dịch vụ đi kèm sao?”

Lục Hạo Thành đã hoàn hồn, người cũng ngồi thẳng dậy, anh cong môi, bản thân thế mà đã si mê cô đến mức không kiềm lòng được.

Nhưng cảm giác này khiến anh cảm thấy đặc biệt thoải mái, thích thú, mong chờ và thậm chí muốn xảy ra chuyện với cô như đêm của bảy năm trước.

Nhưng mà không được, anh phải từ từ, không thể sốt ruột.

Nhất định không thể sót ruột, nếu không, sẽ đem Lam Lam dọa chạy mắt .

Anh nhìn cô cười xấu xa: “Lam Lam, tuy rằng không có dịch vụ như vậy, nhưng nhìn thấy em tôi không kìm lòng được, phải làm gì bây giờ?”

Lam Hân vừa nghe trong lòng đè nén cảm giác kỳ quái, “Lục Hạo Thành, làm sao tôi biết anh nên làm gì? Xuống xe đi, hôm nay đã chậm trễ rất nhiều thời gian rồi.”

Lam Hân vừa nói vừa mở cửa xe đi xuống.

Lục Hạo Thành bát đắc dĩ cười, anh vẫn còn quá nóng vội Anh nhanh chóng mở cửa bước xuống, nhìn thấy Lam Hân đã đi vào, môi mỏng nở nụ cười quyến rũ.

“Lam Lam, đi cùng đi” Anh đóng cửa xe, khóa xe, sau đó nắm tay cô cùng đi.

Lam Hân bị anh giữ chặt tay, chỉ ngắng đầu thản nhiên nhìn một cái, trong mắt cảm xúc phức tạp.

Hai người đi về phía trước, thời tiết không quá nóng, nắng cũng đẹp, gió biển thổi đến, mang theo hơi nước ẩm ưới.

Có rất nhiều người đến đây chơi, trên khuôn mặt ai cũng nở nụ Cười Vui vẻ.

Lam Hân bị bầu không khí xung quanh thu hút, tất cả tâm trạng không vui cùng mọi suy đoán trong lòng đều bị đè nén, không hề biểu hiện ra ngoài.

Mà tập đoàn Lục Trăn.

Hoàn toàn rồi tung lên lên, Tần Ninh Trăn lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến tập đoàn.

Khi các nhân viên trong tập đoàn Lục Trăn nhìn thấy bà ta, tất cả đều mang ánh mắt nghi ngờ, còn không kiêng dè mà thì thầm to nhỏ.

Hiện giờ, chuyện của Tần Ninh Trăn đang lan rộng trên các nền tảng trực tuyến khác nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui