Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Lục Hạo Thành vẫy vẫy tay, nói: “Cậu mau về đi, đừng ở đây làm chướng mắt tôi!”

“Cậu …” Tô Cảnh Minh lo lắng, Lục Hạo Thành lần lúc nào cũng làm cho người ta phát điên.

Tô Cảnh Minh lại không nhẫn nại, nhịn được tính khí nóng nảy của anh được như Mộc Tử Hoành.

*Đi đi, đừng ở đây làm tôi thêm chướng mắt!” Lục Hạo Thành vẫn dùng giọng điệu quen thuộc.

Giờ anh không muốn gặp ai cả, cũng không muốn nói chuyện, chỉ muốn được yên tĩnh một mình!

“Cậu đúng là đồ đáng ghét, cậu cả đời này chỉ thích hợp ở vậy một mình thôi, tính khí nóng nảy của cậu thật là quái gở, làm gì có cô gái nào có thể chịu nổi cậu chứ?” Tô Cảnh Minh không nhịn được nữa, tự nhủ thầm trong lòng, thấy sắc mặt của Hạo Thành ngày càng lạnh lùng, vừa thấy anh liếc mắt nhìn một cái, Tô Cảnh Minh đã ba chân bốn cằng chạy đi rồi.

Anh ta chạy nhanh đến mức suýt va vào một cô y tá đang đi ở đối diện.

Lục Hạo Thành trừng mắt nhìn theo bóng dáng vội vã của Tô Cảnh Minh, càng trở nên trầm mặc, sầu não hơn.

Anh ngửa đầu ra sau, để lộ chiếc cằm góc cạnh, tựa đầu vào tường rồi nhắm mắt lại.

Vừa nhắm mắt lại, trong đầu anh lại hiện lên bóng dáng gầy gò, run run và bất lực, càng nghĩ anh lại càng cảm thấy đau đớn, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến lòng đau như cắt!

Bỗng nhiên, cửa phòng cấp cứu được mở ra, mấy bác sĩ mặc bộ đồ cấp cứu màu xanh bước ra.

Lục Hạo Thành vội đứng dậy, nhìn bác sĩ chính trong ca phẫu thuật, hỏi: “Bác sĩ Cao, Lam Lam sao rồi?”

Bác sĩ Cao tháo khẩu trang ra, anh cũng khá đẹp trai, thấy vẻ mặt lo lắng của Lục Hạo Thành, anh mỉm cười, nói: “Hạo Thành, may là cậu đưa Lam Lam đến kịp thời, giờ cô ấy đã qua cơn nguy kịch rồi, đang được truyền nước, cũng sắp tỉnh rồi, cậu vào thăm đi, khi nào truyền hết chai nước thì nhớ ấn chuông báo, sẽ có bác sĩ đến kiểm tra.”

“Tốt quá, cảm ơn bác sĩ!” Lục Hạo Thành cũng thở phào nhẹ nhõm, gương mặt căng thẳng cũng được thả lỏng hơn nhiều.

“Không có gì, năm nào mà cậu không đến làm phiền tôi một vài lần chứ, cũng quen rồi, nhưng có điều, cô gái này có nhiều tâm sự quá, cũng không có gì nghiêm trọng đâu, cô ấy cũng ngủ khá lâu rồi, là người của cậu đưa đến nên tôi phải đích thân đến khám chữa.” Nói xong, bác sĩ Cao liền rời đi cùng vài y tá phía sau.

Lục Hạo Thành cũng nhanh chóng đi vào trong phòng bệnh.

Vừa mới đi vào phòng bệnh, điện thoại của Lam Hân lại đỗ chuông, anh nhìn điện thoại thì thấy tên người gọi đến là Tiểu Tuấn.

Anh cũng quên mát là giờ cũng quá giờ tan làm rồi, như mọi ngày thì giờ này, Lam Lam phải sắp về đến nhà.

Anh bắt máy, nói: “A lô, Tiểu Tuần à!”

“Chú Lục, sao chú lại cầm điện thoại của mẹ cháu, mẹ cháu có đi cùng chú không ạ?”

Lục Hạo Thành nghe vậy không biết trả lời con trai như thế nào, tất cả cũng tại anh đã không bảo vệ được Lam Hân.

Anh hít một hơi thật sâu nói: “Tiểu Tuấn, xin lỗi cháu, mẹ cháu bị dị ứng xoài, hiện đang ở bệnh viện, nhưng cháu yên tâm, giờ mẹ cháu đã ổn rồi, truyền nước xong chú sẽ đưa mẹ cháu về.”

“Sao mẹ cháu lại để bị dị ứng xoài được chứ, mẹ cháu trước giờ không bao giờ động vào xoài cả?” Tiểu Tuấn buồn bã hỏi.

Không lẽ ở công ty có người bắt nạt mẹ?

Lục Hạo Thành biết Tiểu Tuấn rất thông minh, anh biết cậu sẽ không dễ dàng tin lời anh như vậy.

“Tiểu Tuấn, cháu yên tâm, mẹ cháu đã ổn rồi, cháu ở nhà nhớ chăm sóc tốt cho Kỳ Kỳ nhé.” Lục Hạo Thành nói xong liền cúp máy.

Lục Hạo Thành khẽ bước đến bên giường bệnh, nhìn gương mặt vẫn đang sưng tấy lên của Lam Lam, lòng anh lại đau như cắt.

“Lam Lam …” Anh cố nén mọi sự đau đớn, hôm nay, khi chứng kiến Lam Hân phải chịu đau đớn, anh lại nhớ đến sự độc ác Khương Tịnh Hàm trước đây, anh tức đến mức chỉ muốn lao đến giết chết cô ta ngay lập tức.

Anh ngồi lên chiếc ghế đầu cạnh giường bệnh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Lam Lam, ngắm nhìn gương mặt nhỏ bé đang say giấc, vẫn đang chau mày, hệt như vẫn đang chịu cơn đau vậy.

Tại sao chứ? Tại sao có những lúc càng muốn bảo vệ người mình yêu thương thì lại vô tình đây cô ấy vào nguy hiểm chứ!

Đây là người con gái duy nhất anh muốn bảo vệ trong cuộc đời mình, nhưng lại luôn làm tổn thương cô.

Khi anh sắp rơi vào vực sâu tăm tối của khó khăn, cô bất ngờ xuất hiện trong cuộc đời anh, giúp anh tìm được tia sáng le lói trong bóng tối.

Đôi khi anh nghĩ, anh đã đánh mắt quá nhiều thứ, còn điều gì anh không thể đánh mắt nữa chứ?

Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có Lam Lam là thứ anh không thể đánh mất được nữa.

Khi đã gần bảy giờ, Lục Hạo Thành thấy Lam Hân gần tỉnh dậy, anh rót nước, đợi cô tỉnh dậy uống thuốc.

Mãi hơn bảy giờ, Lam Hân mới khẽ tỉnh giác, ngay khi tỉnh lại, mặt cô bắt đầu ngứa ngáy, cô đưa tay định gãi, nhưng Lục Hạo Thành đã nhanh chóng nắm lấy tay cô.

“Lam Lam, em cố nhịn một lúc nữa đi, uống thuốc xong sẽ không ngứa nữa.”

Lam Hân nghe thấy giọng nói của Hạo Thành chọt giật mình nhìn anh chằm chằm.

“Lục Hạo Thành, sao anh lại ở đây?” Giọng cô thêu thào, khàn khàn.

Lục Hạo Thành cười, hỏi lại: “Lam Lam, sao tôi lại không thể ở đây chứ?”

Lam Hân khẽ chớp mắt, đột nhiên nhớ tới cảnh Khương Tịnh Hàm tạt nước xoài lên người mình, cô còn nghe thấy giọng nói đau thấu tim gan, tức giận của Lục Hạo Thành.

Cô khẽ thở nhẹ, cô càng muốn tránh xa anh thì lại càng kéo anh sát lại gần cô hơn.

“Lục Hạo Thành, cảm ơn anh!” Nếu như anh không đưa cô đến bệnh viện kịp thời, cô chắc chắn sẽ phải chịu đau đớn hơn bây giời :GD ngốc này, em còn khách sáo nói cảm ơn tôi sao!” Lục Hạo Thành đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt sưng đỏ của cô, đầu ngón tay mảnh khảnh, ấm áp tình yêu.

Anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, ấm áp.

Cũng ngay lúc này, Lam Hân nhìn thấy trong mắt Lục Hạo Thành sự quan tâm chân thành và sâu đậm đan xen với nhiều cảm xúc phức tạp.

Trong mắt anh, tình yêu của anh dành cho Lam Hân sẽ là trọn đời trọn kiếp.

“Lục Hạo Thành, anh, sao anh lại muốn giúp tôi?” Cô yên lặng nhìn anh, nhìn dáng vẻ lúc này của anh, cô không khỏi cảm thấy thương xót.

Lục Hạo Thành mỉm cười, dịu dàng nói: “Lam Lam, tôi đối tốt với em không cần một lí do nào cả!” Câu nói này của anh rất dứt khoát, kiên định.

Điều này khiến Lam Hân chỉ muốn yếu đuối trước mặt anh thôi vậy.

Những nụ cười và lời nói ấm lòng của anh có thể xoa dịu trái tim đang khóc của cô.

“Nói dối” Lam Hân khẽ cười, nói: “Lục Hạo Thành, đừng đối tốt với tôi như vậy, anh sẽ thất vọng đấy!”

“Không bao giò!” Lục Hạo Thành kiên định nhìn cô.

Anh sẽ không thất vọng, anh có thể tự tin như vậy, thứ nhất là vì hai người là thanh mai trúc mã từ tắm bé, thứ hai, anh là bố của con cô.

Vì vậy, anh dám chắc mình tự tin, mạnh mẽ hơn Nhạc Cần Hy, càng tự tin để có được cô.

Anh đã đợi hơn mười năm nay, quãng thời gian còn lại, anh cũng không ngại chờ đợi, anh sẽ luôn bảo vệ cô.

“Anh chắc chắn, quả quyết như vậy khiến tôi càng muốn biết lí do đấy?” Cô tự hỏi liệu cô có phải là cô gái tên Lam Lam mà anh đang chờ đợi.

Nhưng mà, cô không dám hỏi, thật sự không có gan hỏi!

Điện thoại của Lam Hân lại đồ chuông, cô liếc nhìn điện thoại di động của mình đang đặt trên nóc tủ, Lục Hạo Thành thấy vậy liền lấy đưa cho cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui