Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ



Lam Hân nhìn số điện thoại, đó là cuộc gọi từ một số điện thoại lạt Cô do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định nghe điện thoại.

“A lô! Cho hỏi ai vậy ạ?”

“Trưởng phòng Lam, xin chào, tôi là….”

Đầu dây bên kia cúp máy một lúc lâu rồi nhưng Lam Hân vẫn giữ điện thoại bên tai!

Ánh mắt cô lộ rõ vẻ run sợ, từ từ bỏ điện thoại xuống.

Cô trước giờ không bao giờ quan tâm đến những tin đồn trên mạng, nhưng cô không quan tâm không có nghĩa là người khác cũng không quan tâm!

Những chuyện đó có thể không ảnh hưởng gì đến cô nhưng có thể sẽ ảnh hưởng đến người khác.

Mẹ cô cũng gửi tin nhắn đến cho cô.

Cô cũng trả lời mẹ, bảo bà là cô vẫn rất ổn.

Bồ cô cũng rất lo cho cô, cô trước giờ vẫn luôn nghĩ, chỉ cần người nhà tin cô là đủ, nào ngờ, xã hội này rộng lớn như vậy, chỉ có mỗi người nhà tin cô thì chưa đủ.

Những người khác chưa chắc đã tin tưởng cô!

Những chuyện xảy ra trong hai ngày vừa qua chắc chắn là có người âm thầm giở trò.

Người đó là ai được chứ?

Trong đầu Lam Hân bắt đầu nghĩ đến một gương mặt quen thuộc.

Không được, cô có thể không để tâm mọi chuyện, nhưng những chuyện này có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của cô và các con cô.

Cô nhắc máy lên và gọi cho Nhạc Cần Hy.

“Lam Lam, có chuyện gì vậy?” Giọng Cần Hy ám áp, đầy ắp lòng quan tâm.

Lam Hân cười nói: “Cần Hy, cậu đã điều tra ra người bày ra những chuyện này là ai chưa?”

Nhạc Cần Hy nói: “Lam Lam, tôi cũng đang định gọi cho cậu đây, tôi tìm ra rồi, tôi định lát nữa sẽ đích thân đi gặp người bên truyền thông đó, cậu đợi tiếp đi nhé, tối tôi sẽ gọi điện cho cậu saul”

“Được, tốt lắm!” Lam Hân khẽ gật đầu rồi cúp máy.

Lam Hân hít một hơi thật sâu.

Cô lấy tay ôm chán, vẻ bắt lự!

c Những chuyện này đều mang tính nguy hiểm ngầm, có ảnh hưởng nhất định đến người nhà của cô.

Tối nhất là cô nên nắm rõ mọi chuyện.

Gia đình là chỗ dựa tinh thần lớn nhất của cô và cô quyết không để điều gì làm ảnh hưởng đến gia đình cô.

“Lam Lam.” Một giọng nói trầm truyền đến, Lam Hân ngẳng đầu lên thì thấy trước mắt là Lục Hạo Thành, anh đang mặc một bộ đồ thể thao rất thư thái, tuần tú, cùng với sự có mặt của anh, không khí trong văn phòng cũng ngập tràn hơi thở của sự nghiêm túc.

Cô hơi nheo mắt lại, nói: “Anh Lục, anh đến rồi à.”

Lục Hạo Thành nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt tuấn tú có chút tái nhợt, đôi mắt đen láy không chút lay động, anh khẽ gật đầu, nói: “Đến phòng làm việc của tôi đi!”

Nói xong, anh quay lưng đi, bóng anh khuất dần.

Lam Hân nhìn theo bóng dáng anh, cô cầm cốc nước lên, uống một ngụm rồi mới chạy đi theo Lục Hạo Thành.

Cô liếc nhìn quanh, Âu Cảnh Nghiêu vẫn chưa đến làm.

Cô hít một hơi thật sâu trước khi bước vào văn phòng của Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành đang pha cà phê, nghe thấy giọng nói của cô, anh quay lại nhìn cô, trầm giọng nói: “Lam Lam, em ngồi đi!”

Lam Hân nhìn anh, nói: “Anh tìm tôi có chuyện gì sao?” Cô còn phải về làm việc nữa, cô không muốn tối phải ở lại công ty tăng ca.

Lục Hạo Thành lại đánh trống lảng, hỏi sang chuyện khác: “Tối hôm qua, em có đi ăn với Nhạc Cẩn Hy không?”

“Có!” Lam Hân khẽ gật đầu, chuyện đó là sự thật, cô đương nhiên là sẽ thản nhiên trả lời rồi.

Xem ra Lục Hạo Thành đã đọc tin ngày hôm nay!

Cô nhìn bóng lưng anh, nghĩ đến cuộc gọi lạ ban nãy, ánh mắt chọt trở nên bói rồi!

Lục Hạo Thành đang ngoáy cốc cà phê, nghe thấy cô đáp trả ngắn gọn, dứt khoát như vậy, tay khựng lại.

Mãi một lúc sau, anh mới bưng hai cốc cà phê đến, đặt một cốc trước mặt Lam Hân.

Lục Hạo Thành ngồi xuống, tựa lưng vào sô pha, nhìn chằm chằm vào Lam Hân.

Vừa tỉnh dậy, anh đã nhìn thấy tin của cô và Nhạc Cần Hy.

Có thể thấy, cho dù anh không ở gần cô, thì cô cũng gặp rất nhiều nguy hiểm, điều này là chuyện hiển nhiên.

Anh cầm cốc cà phê lên uống, trông rất lịch lãm.

Còn Lam Hân không thèm để ý đến cốc cà phê đó.

Lục Hạo Thành nhìn cô nói: “Em uống thử cà phê đi, tôi mới học được cách pha mới, vị ngon lăm!”

Lam Hân cúi đầu, nhìn vào cốc cà phê mùi thơm đậm đà, cô mím mím môi nhưng không định uống.

Cô không thích cà phê cho lắm, vậy nên cà phê có ngon hay không cũng không quan trọng!

Nhưng đối diện với ánh mắt nóng bỏng của người đối diện, cô buộc lòng phải nâng cốc sứ trắng lên, uống thử một ngụm.

Cô khẽ chau mày, đắng quá!!

Lục Hạo Thành hỏi: “Không ngon sao?”

Lam Hân đặt cốc xuống bàn, nói: “Anh Lục, tôi không thích cà phê lắm, tôi thấy cà phê chỉ có mỗi vị đắng, vậy nên nếu anh hỏi uống có ngon không thì tôi sẽ thẳng thắn trả lời là không ngon một tẹo nào cải”

“Haha …” Lục Hạo Thành thầm cười, nhìn cô nói: “Lam Lam à, tôi còn tưởng em sẽ thích chứ.”

Lam Hân nhìn anh, vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Giám đốc Lục, chúng ta đi thẳng vào chuyện chính đi, tập đoàn Leke không muốn hợp tác với chúng ta….”

“Là Lục Hạo Khải!” Lục Hạo Thành ngắt lời cô.

Chuyện này thì liên quan gì đến Lục Hạo Khải chứ?

Lam Hân vẫn thấy khó hiểu, hỏi: “Chuyện này thì liên quan gì đến Lục Hạo Khải chứ?”

Không lẽ…

//
"mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me-417-0""mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me-417-0""mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me-417-1""mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me-417-1"

“Cậu ta muốn hủy hoại danh tiếng của em cũng như cả tập đoàn Lục Thị này.”

Khi biết tin này, anh đã ngay lập tức gọi điện yêu cầu nhân viên kiểm tra lại camera.

Lam Hân nghe xong những điều này, mặt vẫn rõ vẻ không tin, chuyện chia chác tài sản của nhà họ Lục tự nhiên lại lôi cả cô Vào cuộc.

Cô nhìn Lục Hạo Thành, vẻ mặt ủ rũ: “Lục Hạo Thành, anh thấy tôi có oan uỗổng không, hai anh em nhà anh tranh giành tài sản thì có liên quan gì đến tôi chứ, tại sao lại lôi cả tôi vào cuộc thế này?”

Cứ như thế này thì thật là mệt mỏi!

Lục Hạo Thành khẽ nhếch môi hỏi: “Lam Lam, là vì tôi và em cùng một chiến tuyến mà.”

Lam Hân cười khẩy, nói: “Ai cùng chiến tuyến với anh cơ chứ!”

Ngay cả khi cô ấy không quan tâm, cô vẫn sẽ là tâm điểm của mọi người, thế nào cũng có một ngày tin tức trên mạng sẽ khiến cô tức muốn phát điên!

Lục Hạo Thành nghe vậy cũng không nói thêm gì, vẻ mặt mệt mỏi, chán nản.

Anh dựa lưng vào ghế sô pha, mãi một lúc sau mới nói: “Lam Lam, đừng quên là em có hẹn với tôi mai đi xem phim đấy!”

Lam Hân nghe anh nói vậy mới chợt nhớ ra, nếu anh không nhắc chắc cô đã quên béng chuyện này rồi.

Nhớ đến cuộc gọi lúc trưa nay, cô nói: “Chuyện ngày mai để mai nói, giờ tôi về phòng làm việc tiếp đây.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui