Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ


Lục Hạo Thành nhìn con gái mỉm cười ngọt ngào dung, đáy lòng càng thêm mềm mại, “Kỳ Kỳ, chỉ cần cháu vui vẻ, mỗi cuối tuần đều có thể đi.”

Lam Tử Tuấn vừa nghe, đưa mắt nhìn anh chăm chăm.

Thật ra cậu rất muốn tìm cơ hội để nói chuyện với Lục Hạo Thanh.

Lam Tử Kỳ vui vẻ gật đầy: “Được, Chú Lục, chú Âu, cám ơn hai chú đã đưa bọn cháu về, tạm biệt!”

Lam Tử Tuần cũng nói: “Tạm biệt hai chú.”

“Tiểu Tuấn, chăm sóc tốt cho em gái.” Lục Hạo Thành mở miệng.

Lam Tử Tuấn thản nhiên đáp lại: “Chú Lục, tất nhiên.”Nói xong, liền cùng em gái đi thẳng vào nhà.

Lục Hạo Thành cùng Âu Cảnh Nghiêu vẫn nhìn đứng nhìn hai anh em bước vào nhà, mới lái xe rời đi.

Âu Cảnh Nghiêu thản nhiên hỏi: “Lục Hạo Thành, cậu làm như vậy, có phải hơi nóng vội rồi không?” Anh rất nhạy cảm, luôn có cảm giác ánh mắt Tiểu Tuấn nhìn cậu ta có chút thâm trầm.

Lục Hạo Thành lái xe hòa vào dòng xe qua lại, cười nói: ” Cảnh Nghiêu, không phải cậu muốn tôi giải quyết sớm các vấn đề trước mắt sao? Nếu muốn giải quyết, đầu tiên, phải cho bốn mẹ con bọn họ bước vào cuộc sống của tôi, hoặc là để tôi bước chân vào cuộc sông của họ, không không, là tôi bước vào cuộc sống của cả nhà Lam Hâ.” Nơi đó còn có mẹ anh ở, chỉ cần anh hòa hợp được với ngôi nhà, bọn họ chính là người một nhà.

Âu Cảnh Nghiêu nhẹ nhàng nhìn qua, giọng điệu bình tĩnh: “Vậy cậu cần phải cố gắng, ba đứa nhỏ đều rất thông minh, cũng chúc mừng cậu, có ba đứa con mà người người ngưỡng mộ.”

Tiểu Tuấn, lại càng thông minh hơn anh tưởng tượng, theo lời cậu bé nói có thể nhìn ra được, tuyệt đối vô cùng hứng thú với hacker, hơn nữa còn rất chuyên nghiệp.

“Cám ơn!” Lục Hạo Thành đắc ý, mặt mày đều nhộn nhạo ý cười.

Lam Lam của anh đã sinh cho anh ba đứa con tuyệt vời.Cho nên, dù có đánh mát tất cả, cũng phải mang Lam Lam về nhà.

Ngay lập tức anh cũng đã gọi cho Lam Hân.

Mà cô lúc này, đang ngồi cùng Kỳ Kỳ và Tiểu Tuấn nói chuyện phiếm.

Mộ Thanh và Dịch Thiên Kỳ sau khi ăn cơm tối đã ra ngoài tản bộ, còn chưa trở về.

Di động bỗng nhiên vang lên, Lam Hân vừa thấy là Lục Hạo Thành gọi đến, liếc mắt nhìn Tiểu Tuấn cùng Kỳ Kỳ, nói: “Đều trở về nghỉ ngơi đi.”

Lam Tử Tuấn đứng dậy nói: “Mẹ ngủ ngon!”

ï Lam Tử Kỳ nhìn thoáng qua điện thoại, cười nhắc nhở: “Mẹ, nếu là điện thoại của Chú Lục, nhớ rõ nhất định phải dịu dàng một chút.”

Nói xong, cô bé còn nghịch ngợm nhìn mẹ chớp chớp mắt, sau đó hai anh em mới kéo nhau về phòng riêng.

Lam Hân bát đắc dĩ nhìn con gái, lúc này mới tiếp điện thoại.

“Alo” Giọng Lam Hân có chút lạnh lùng.

Lục Hạo Thành nghe tháy thì lại khẩn trương.

“Lam Lam, tôi cùng Cảnh Nghiêu đi nhà sách đọc sách, gặp Tiểu Tuần cùng Kỳ Kỳ nên đã cùng nhau ăn cơm, tôi đã chở hai đứa về rồi, Lam Lam, chân của em đã đỡ chưa?”

“Mọi người gặp nhau ở nhà sách 2”

Lục Hạo Thành nghe ra giọng cô có sự nghỉ ngờ.

Anh cười khẽ: “Lam Lam, nếu không em cho là ở đâu? Tôi có thể chạm mặt Tiểu Tuấn cùng Kỳ Kỳ ở đâu chứ? Thứ bảy không có việc gì, tôi và Cảnh Nghiêu đã đi nhà sách.”

Lam Hân vừa nghe, đáy lòng cho dù có rất nhiều nghỉ hoặc, giờ phút này cũng không tiện hỏi ra miệng.

“Cám ơn anh chở anh em Tiểu Tuấn trở về, đi đường cẩn thận.”

Lục Hạo Thành còn muốn nói nữa, Lam Hân đã cúp điện thoại.

Anh có chút bất đắc dĩ, nói còn chưa nói xong mà.
Thật muốn bá đạo nói cho cô biết, về sau, anh còn chưa nói câu tạm biệt, không cho phép cô cúp máy.

Âu Cảnh Nghiêu nghe Lục Hạo Thành nói chuyện, bỗng nhiên phát hiện, thực ra anh cũng nhìn thấy mặt ngoài của Lục Hạo Thành…

Lục Hạo Thành bình thường một câu chỉ biết nói một hoặc hai từ, từ sau khi gặp Lam Hân cũng biến thành một tên đàn ông ï iet VỀ v0 Số ôn ào nói nhiêu.

Con người không phải sẽ không thay đổi, chỉ là chưa gặp được người có thể thay đổi chính mình mà thôi.

Anh cười nhẹ, nhìn Lục Hạo Thành đánh giá, đôi mắt ẳn chứa những cảm xúc không thể nắm bắt được “Lục Hạo Thành, thì ra cậu cũng không phải người chỉ biết nói một câu hai chữ.” Giọng anh thản nhiên mang theo vài phần trêu chọc.

Lục Hạo Thành liếc liếc mắt cũng cợt nhả nói: “Âu Cảnh Nghiêu, đêm nay coi như tôi cũng giác ngộ được, cậu cũng không phải một người chỉ nói một cậu đúng hai chữ.”

Âu Cảnh Nghiêu mắt lóe lên, giọng điệu bình tĩnh: “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, tự nhiên là có thể nói chuyện say sưa.”

Lục Hạo Thành nói: “Xem ra cậu và con trai tôi rất hợp duyên.”

Âu: Cảnh Nghiêu: “Có thể nói như vậy!”

Chuyện hôm nay, sự tình trước đó, anh không thể coi thường, đây là lần đầu tiên anh ngưỡng mộ một đứa trẻ đến vậy.

Lục Hạo Thành cười nói: “Âu Cảnh Nghiêu, lời này của cậu, nghe không ổn lắm.”

Âu Cảnh Nghiêu thản nhiên: “Cậu có ý gì?”

“Nghe có vẻ miễn cưỡng.”

Âu: Cảnh Nghiêu giọng thờ ơ: “Nhàm chán.”

Lục Hạo Thành nói: “Ý của tôi cũng chính là như vậy.”

“Nói những điều như vậy sẽ cần xấu hỗ sao?”

Âu Cảnh Nghiêu nhớ rõ, anh nói chuyện cùng Lục Hạo Thành chưa từng lúc nào dễ chịu, những lúc nói về những chủ đề nghiêm trọng lại càng không thoải mái.

Trừ những lúc nói về những vấn đề nghiêm trọng, thì toàn là đối chọi gay gắt.

Nhưng chỉ giới hạn trong cuộc sống, trong công việc hai người lại bàn luận rất ăn ý.Như tình trạng bây giờ, Âu Cảnh Nghiêu bỗng nhiên không muốn nói thêm một câu nào.

Lục Hạo Thành mỗi một câu đều rất xảo quyệt, anh lại mỗi một câu đều sắc bén.

Cuối cùng thì sẽ lưỡng bại câu thương (cả hai đều bị thương), tức giận đến nỗi ai về nhà nấy.

Lục Hạo Thành lên tiếng: “Âu Cảnh Nghiêu, cậu nhỏ mọn như vậy sao?”

Âu Cảnh Nghiêu không nói lời nào, anh không có lý do để tiếp tục câu chuyện, tối nay anh phải đi cùng tên cô độc chỉ có một mình ở nhà này, cho nên anh chịu đựng cậu ta.

Âu Cảnh Nghiêu nghĩ đến điều này hai tay cũng nắm chặt thành quyền.

Lục Hạo Thành vừa thấy Âu Cảnh Nghiêu không nói lời nào, tự nhiên cũng thấy vô vị Anh và Cảnh Nghiêu nói chuyện lần nào cũng vậy, đều là kết quả như thế.

Qua hồi lâu, Âu Cảnh Nghiêu mới lạnh lẽo hỏi một câu: “Mộc Tử Hoành đi thành phố Phàn làm gì?”

Lục Hạo Thành cong cong khóe miệng: “Đuổi theo vợ.”

Âu Cảnh Nghiêu vừa nghe, lúc Mộc Tử Hoành đi cũng đã nói như vậy: “Lúc Mộc Tử Hoành đi, cậu có hỏi xem cậu ta uống thuốc chưa không vậy?”

Lục Hạo Thành: “2 2”

Lập tức cảm thấy buồn cười, ý của Âu Cảnh Nghiêu anh đã hiểu.

“Âu Cảnh Nghiêu, cậu nói xem, nếu để Mộc Tử Hoành nghe câu đó, có thể tức giận từ thành phố Phàn bay trở về đánh cậu một trận không?”

Âu: Cảnh Nghiêu nói: “Cậu ta là bệnh nguy kịch.”

Mộc Tử Hoành là ai? Ngoại trừ tính cách khác nhau, ở phương diện phụ nữ cũng rất chừng mực.

Kẻ có tiền trên đời không ít, nhưng người như bọn họ lại rất hiếm.

Bốn người họ, trừ Tô Cảnh Minh, đều giữ mình trong sach.

Mộc Tử Hoành cũng chưa từng thích cô gái nào, lúc học đại học, họ đều là những người được nhận thư tình hoặc chocolate.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui