Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ


Ninh Phi Phi thấy cô không nói gì bèn nói: “Trưởng phòng Lam, chị nhất định phải tin rằng, đôi khi tình yêu có thể bất ngờ đến, hạnh phúc cũng vậy, tình cảm mà sếp Lục dành cho chị, không lẽ chị không cảm nhận được sao?”

Ninh Phi Phi và Lam Hân cũng là chốn thân quen, thi thoảng cũng hay nói đùa với nhau.

Lam Hân thấy Phi Phi nhìn mình với vẻ tò mò, mong đợi liền bất lực nói: “Phi Phi, chị tin những gì em nói.
Nhưng tại sao mọi người chỉ nhìn sự việc qua vẻ bề ngoài mà lại không đi sâu vào bản chất thực của nó chứ.
Đó là vì khi một người nào đó xảy ra chuyện, mọi người thường thích đứng từ quan điểm, kinh nghiệm của mình để phán xét, từ đó dẫn đến tranh luận đám đông.”

“Sau đó nếu đủ sức thuyết phục, mọi người sẽ cùng hùa vào với nhau, đứng về cùng một phe, quan hệ giữa chị và giám đốc Lục Hạo Thành hoàn toàn không như mọi người nghĩ đâu.”

Ninh Phi Phi nghe vậy, thấy những gì Lam Hân nói hoàn toàn có lý liền trở lại chỗ của mình.

Ninh Phi Phi cũng không thể phủ nhận những điều đó.

Cô nói: “Trưởng phòng Lam, mọi người luôn thích nhìn từ những chuyện mắt thấy tai nghe, đặc biệt là đối với những người có có danh tiếng địa vị.
Nhiều người thích tin vào những lời đồn đại.
Thế giới này rộng lớn, nhiều người vì lợi ích cá nhân nên lòng dạ hẹp hòi, nhìn sự việc một cách phiến diện, đây cũng là chuyện bình thường”.

Xét về Lam Hân và Lục Hạo Thành, Lúc Hạo Thành rất tài giỏi, Lam Hân là mẹ đơn thân, vì vậy, những người như Lam Hân dễ bị cộng đồng mạng dán cho cái mác dụ dỗ đàn ông.

Lam Hân vẫn cười, không nói gì.





“Sếp của chúng em không tin những gì em nói, chỉ tin những gì cô ấy nói, em là người chịu đựng hai người họ trút giận mỗi ngày, về sau, em không chịu đựng được nữa nên đành phải xin nghỉ việc.”

Mãi đến lúc đó, Phi Phi mới thực sự hiểu tình cảm con người là như thế nào.

Những người mà cô từng giúp đỡ đã chế nhạo cô sau khi cô xin nghỉ việc.

Có rất nhiều lời bàn tán về cô, sếp của cô còn quá đáng hơn rất nhiều, cô ta lan truyền rằng cô muốn quyến rũ sếp, điều này càng khiến nhiều người chế nhạo cô không biết xấu hỗ.

Phi Phi chỉ biết chăm chỉ làm việc, không biết nịnh nọt và cũng không giỏi thể hiện bản thân.
Cô luôn chú tâm vào công việc và cuộc sống của riêng mình.
Nhưng cho dù có tận tâm tận lực với công việc đến đâu, cô vẫn bị mọi người phủ nhận.

Mãi sau này cô mới biết, cô không thể kiểm soát nội tâm của bất kỳ ai, nhưng cô ấy có thể kiểm soát trái tim của chính mình và trân trọng tất cả những gì mình có được.

Cô tin rằng một ngày nào đó cô sẽ được mọi người đối xử tử tế.

Bây giờ, công việc của cô tốt hơn trước, tất cả là vì sau khi gặp phải những chuyện như vậy cô không hề bi quan mà vẫn mỉm cười đối mặt với thế giới.

Lam Hân nghe vậy rất thông cảm, thực ra cô cũng đã từng trải qua điều đó nên cũng rất thấu hiểu, năm đầu tiên đi làm cô cũng bị đối xử như vậy, nhưng cô cũng tự nhủ mỗi ngày, hãy ở lại thêm một ngày nữa rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Cái gì cũng không phải dễ dàng, không có chuyện gì vừa gặp phải đã dễ dàng giải quyết xong xuôi.

Cô đã tự động viên mình trong suốt chặng đường gian nan đó, và cho đến tận ngày hôm nay vẫn vậy.

Cô nhìn Ninh Phi Phi, nở nụ cười ấm áp, nói: “Phi Phi, gặp những chuyện bắt trắc đến cỡ nào, chúng ta cũng không được từ bỏ.
Để có được cuộc sống mà chúng ta mong muốn thì chắc chắn chúng ta sẽ phải trả giá rất đắt.”

“Chỉ cần chúng ta nỗ lực, cố gắng, mỉm cười đối mặt với khó khăn, thì nhất định sẽ thành công.”

Sẽ có lúc chúng ta không còn đường lui và phải quyết một trận tử chiến.

Chưa đi đến cuối con đường sẽ không thể biết được phong cảnh phía cuối con đường đó đẹp nhường nào.

Ninh Phi Phi mỉm cười gật đầu, cô cũng rất cảm kích vì lúc đó đã không bị trầm cảm, quả nhiên số mệnh đã không bạc đãi cô, cô tự tin đến tập đoàn Lục Thị xin việc, cuối cùng cũng có cơ hội để thể hiện tài năng của mình.

Mãi khi đó, tâm trạng cô mới ổn định lại và dũng cảm đối mặt với tương lai.

Cô mím môi cười rồi nói tiếp: “Thực sự lúc xin nghỉ việc ở công ty cũ, em đã rất chán nản, nhưng sự cố gắng của em ở đó hoàn toàn không được đền đáp.
Điều đó có tác động rất lớn đến em.
Mẹ em thì bị bệnh, em phải trả tiền thuốc hàng tháng và nếu em không có việc làm thì mẹ em cũng không có tiền cứu chữa.
Lúc đó em rất lo lắng nên em muốn nhanh chóng thoát ra khỏi bóng tối của khó khăn và tiếp tục công việc.”

“Em đã biến tất cả sự tức giận và không cam tâm trước đây thành sức mạnh, và sau đó lấy hết can đảm để ứng tuyển vào tập đoàn Lục Thị.


Lam Hân nghe xong, trong lòng cảm thấy xót thương, hóa ra ai sống trên cuộc đời này cũng không dễ dàng.

Điều đáng sợ nhất không phải là không có việc làm mà là bị tổn thương, từ bỏ mọi thứ, đây mới là điều đáng sợ nhất.

Nhiều người phải mất một thời gian dài mới có thể vực dậy sau khi gặp thất bại.

Bông nhiên, WeChat báo tin nhăn đến, đó là tin nhắn của Lục Hạo Thành bảo cô đến họp.

Cô đứng dậy và nói: “Đi thôi, sếp Lục thông báo đi họp.”

Cô bước ra khỏi bàn làm việc và nói: “Phi Phi, chỉ cần em không từ bỏ chính mình, cơ hội sẽ tự tìm đến em.”

“Haha …” Ninh Phi Phi mỉm cười vui vẻ: “Trưởng phòng Lam, chị nói đúng, sau mấy ngày chán nản nhưng quyết không từ bỏ, cơ hội thật sự đã đến với em.”

Cô thực sự rất thích công việc bây giờ của mình.

Lam Hân liếc nhìn Phi Phi, nhớ lại lúc mới vào công ty, cô luôn cần trọng trong lời nói và làm việc, bây giờ thì cô đã tự tin hơn trước rất nhiều.

Tất cả những trở ngại và khó khăn chỉ là một tình tiết nhỏ trong hành trình cuộc sống, dũng cảm đối mặt với khó khăn còn hơn là tự mình từ bỏ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui