Cố Ức Lâm hiểu ý của Lục Hạo Thành, anh cúi đầu, vẻ mặt thống khổ, giọng điệu nặng nề: “Nhưng mà, Hạo Thành, tôi cũng giống như cậu, cậu không thể quên Tiểu Ức, tôi cũng không quên được Giai Kỳ.”
Lục Hạo Thành nhìn cậu ta đau khổ vẫn vô tình phản bác: “Ức Lâm, tôi và cậu không giống nhau, tôi vì đợi Lam Lam, không chút do dự, phấn đấu quên mình nỗ lực, chính là vì chờ một ngày Lam Lam sẽ trở về, có thể cho cô ấy tương lai càng hạnh phúc.
Mà cậu, ngay cả cảm giác an toàn cơ bản nhất cũng không thể cho cô ấy.
Những gì cậu mang lại cho cô ấy sẽ chỉ là tổn thương.
Cách duy nhát là thuyết phục cha mẹ cậu, để họ chấp nhận Trầm Giai Kỳ, chỉ có như vậy, có được tình yêu mà mọi người đều chúc phúc mới có thể hạnh phúc.”
Nếu không có khả năng để chắp nối hạnh phúc, đừng tùy tiện chạm vào nó.Nỗi đau như mất đi một cánh tay, không phải ai cũng có thể chịu được.
“Tôi hiểu được, nhưng cậu cũng biết, mẹ tôi là người cố chấp thế nào, bây giờ lại xảy ra chuyện như thế này, tôi không dám nhắc tới nữa.
Chờ khi chuyện này qua đi, tôi sẽ cùng mẹ thương lượng.” Cố Ức Lâm thở ra một hơi, trong khoảng thời gian này anh vẫn đi tìm Giai Kỳ, nhưng cô giống như mai danh ẩn tích vậy, như thế nào cũng tìm không ra.
Lục Hạo Thành trầm mặc không nói, nhìn mây trắng ngoài cửa sổ, đối mặt vận mệnh sức người có thể thay đổi bao nhiêu.Nhưng dù có thay đổi được bao nhiêu đi chăng nữa, anh cũng chỉ muốn thay đổi số phận của Lam Lam và của anh, quấn chặt hai sợi dây vào nhau và không bao giờ tách rời.
Có Ức Lâm lại hỏi: “Cô ấy có khỏe không?”
Lục Hạo Thành hơi hoàn hồn nhìn qua: “Ức Lâm, cô ấy sống tốt không tôi cũng không rõ ràng, nêu cậu thật sự muốn biết, có thể đi hỏi Lam Hân.”
Cố Ức Lâm nhíu mày nhìn, “Quản lý Lam sao?”
“Đúng!” Lục Hạo Thành gật đầu “Tôi nhớ đã từng nói với cậu, cô ấy và Lam Lam là bạn bè.”
Cố Ức Lâm hí mắt nhìn qua, ánh mắt trở nên thâm thúy, Hạo Thành rất để ý Lam Hân, lần trước anh vốn định moi một số thông tin từ miệng Mộc Tử Hoành nhưng cậu ta rất cảnh giác, không nói gì nói cả.
“Hạo Thành, sao cậu lại gọi cô ấy là Lam Lam, lại đối xử đặc biệt như vậy, cậu không đợi Tiểu Ức nữa sao?”
Lam Hân vừa mới đẩy cửa tiến vào văn phòng, chợt nghe đến câu hỏi của Cố Ức Lâm.
Cô nháy mắt ngừng thở, muốn biết Lục Hạo Thành trả lời như thế nào.
Lúc cô tới, vốn định gõ cửa, lại nhìn thấy cửa mở ra, liền lặng lẽ định mở cửa vào, giờ chỉ đứng ở tại chỗ chờ câu trả lời của Lục Hạo Thành.
Nhưng mà Lục Hạo Thành nửa ngày vẫn chưa đáp, Lam Hân càng chờ đợi.
Cô nằm mơ đều muốn biết đến đáp án, nhưng chuyện tình cờ này có thể giải đáp thắc mắc của cô không?
Lam Hân đứng một lúc, vẫn không nghe được giọng của Lục Hạo Thành.
Cô tiếc nhìn tắm kính cách đó không xa, phản chiếu ánh mắt ngạo nghễ của anh, dường như anh đang nhìn Cổ Ức Lâm, cũng không định trả lời.
Lục Hạo Thành bình tĩnh, lúc này đây, nếu cùng anh so kiên nhẫn, ai có thể thắng anh chứ?
Có Ức Lâm chờ đến nóng nảy, không nhịn được mở miệng hỏi: " Hạo Thành, sao cậu không nói lời nào, không phải cậu đã nói, Tiểu Ức nhất định sẽ trở về sao ? Không phải vẫn đang đợi con bé sao? Chờ nó trở về sẽ cưới nó sao? Hiện tại cậu và Lam Hân, rốt cuộc là quan hệ gì?”
Lục Hạo Thành vẫn tăng lặng nhìn anh, không nói.
Mà Lam Hân, lúc này mới phát hiện ra một vấn đề, Cục Hạo Thành đã nói Có Ức Lam đã trở lại, nhưng | vì sao anh lại không nói cho người nhà họ Có biết?
"Hạo Thành, nói chuyện với cậu đấy" Âm lượng của Cố Ức Lâm đề cao hơn rất nhiều.
Lục Hạo Thành lúc này mới không nhanh không chậm mở miệng: "Tôi Sẽ cưới Lam Lam, Cậu yên tâm.”
Lam Hân có lời này, nói ra không rõ ràng trước mặt người anh trai, người ta sẽ yên tâm sao?
Lục Hạo Thành này vẫn luôn kiêu ngạo như vậy, nói thêm mấy câu cũng không mắt thêm tiền mà.
Cô cũng đặc biệt muốn biết chân tướng sự việc.
Hơn nữa, bây giờ cô cũng không thể điều tra được những gì mình muốn biết, vốn muốn cha tìm giúp nhưng cô luôn cảm thấy làm như vậy sẽ khiến cha mẹ mình đau lòng..
Cho nên, hiện tại có thể nghe lén đến một chút dấu vết cũng có thể.Những vấn đề có thể được xâu chuỗi với nhau sẽ tạo nên manh mối quan trọng.
“Vậy cậu đối với Lam Hân thì sao?” Cố Ức Lâm lại hỏi.
“Rất nghiêm túc.” Lục Hạo Thành không chút do dự: trả lời.
“Hạo Thành, cậu có ý gì?” Cố Ức Lâm vẻ mặt hoang mang nhìn người đối diện.
Lam Hân cũng hoang mang đứng tại chỗ, “Rất nghiêm túc 2”
Rất nghiêm túc cái quỷ gì?
Lời này không thể nói dài ra một chút sao?
Lục Hạo Thành trầm xuống, hơi đảo mắt, bóng dáng nhỏ gầy của Lam Hân phản chiếu trên vách kính cách đó không xa.
Anh hơi nhíu mày, cô vào từ lúc nào?Trong lòng ha hả cười, cô nhóc này lại học được chiêu nghe lén.
Nếu là người khác, Lục Hạo Thành lúc này nhất định sẽ nổi giận.
Nhưng Lam Hân là ai? Là người nắm giữ trái tim của Lục Hạo Thành anh phát hỏa với bất cứ ai, cũng không bao giờ cư xử với cô như vậy.
Anh cười xấu xa gọi: “Lam Lam, em tới đúng lúc lắm, lại đây nói cho Ức Lâm, Giai Kỳ có ồn không?”
Lam Hân bỗng nhiên bị điểm danh, khuôn mặt nhỏ nanh đỏ bừng, nhưng cảm giác máu toàn thân như bị rút cạn, loại cảm giác xấu hỗ bị bắt tại trận khi làm chuyện xấu nhưng xiềng xích, khóa chặt lòng cô.
Có Ức Lâm nghe Lục Hạo Thành gọi như vậy, cũng xoay người lại xem, ở góc độ của anh nhìn qua, cũng không thấy được Lam Hân.
Lam Hân đi với tốc độ rùa bò, từng bước một đi đến trước mặt hai người.
WnIHIEWSE D0 ” Lam Hân xấu hỗ cười cười, nhìn thoáng qua tư liệu trong tay, bỗng nhiên cũng bớt đi xấu hỗ.
“Giám đốc Lục, tôi mang tư liệu vào.” Cô nói xong, liền đem tư liệu đưa đến bàn làm việc của Lục Hạo Thành.Xoay người, một câu cũng không muốn nói, cô thầm nghĩ nhanh chóng.
rời khỏi nơi này.
Cố Ức Lâm lại bỗng nhiên gọi cô lại “Quản lý Lam, xin hỏi, Giai Kỳ có khỏe không?”
Vấn đề này làm cho Lam Hân dừng bước, xấu hỗ vừa rồi cũng nháy mắt biến mắt, cô nhìn Cố Ức Lâm, giọng nhàn nhạt: “Cô ấy tốt lắm!”
Nếu là không bị Cố An An cùng Cố phu nhân kia bắt nạt hay xúc phạm, cô nghĩ Giai Kỳ sẽ còn sống tốt hơn.
Nhưng mà, cô vẫn muốn Giai Kỳ cùng đứa nhỏ sẽ có một gia đình, mà Cố Ức Lâm vẫn còn yêu Giai Kỳ.
Có lẽ cô đang đợi chờ, Cố Ức Lâm thuyết phục được cha mẹ cha mẹ anh ta, bọn họ có thể ở cùng một chỗ.Đứa nhỏ không có cha, vẫn là không nên.
Cố Ức Lâm vẫn luôn căng thẳng đã yên tâm không ít, lại hỏi: “Quản lý Lam, tôi có thể nhìn thấy Giai Kỳ không?”
Anh chỉ muốn nhìn một chút, chỉ cần cô ấy ôn là tốt rồi, anh sẽ an tâm.
Lam Hân vừa nghe, nháy mắt khó xử, Giai Kỳ thật sự cũng muốn gặp anh ta.
Nhưng việc này cô không tự quyết được được.
Cố Ức Lâm thấy Lam Hân lộ vẻ khó xử, còn nói: “Quản lý Lam, cô yên tâm, tôi chỉ đứng từ xa nhìn cô ấy, sẽ không quấy rầy cuộc sống của Giai Kỳ.”
.