Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ


Lục Hạo Thành cũng tính toán kĩ thật đấy, mời con trai mình làm người phát ngôn đại diện, lại còn cho thằng bé tự ra giá nữa chứ.

Còn với người ngoài thì lại keo kiệt thế không biết?
Mà Dương Thanh Vận lại còn không dễ nói chuyện nữa chứ!
Đương nhiên Lục Hạo Thành và Mộc Tử Hoành đi là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, bởi ở Giang Thị, Lục Hạo Thành là người có tiếng mà.

Lục Hạo Thành ngồi im, liếc mắt nhìn sang Mộc Tử Hoành, không nói gì cả.

Sau đó, anh nhìn mọi người xung quanh và hỏi: “Mọi người còn ý kiến gì không?”
Mọi người vội lắc đầu lia lịa, anh đã quyết như thế rồi thì còn ai dám có ý kiến nữa chứ?
Lục Hạo Thành thấy vậy liền nói: “Vậy thì cuộc họp kết thúc tại đây, mọi người về làm việc đi, riêng trưởng phòng Lam ở lại nói chuyện với tôi một lát.”
Mọi người nghe vậy đều vui mừng như vừa được ban ân xá, nhanh chóng đứng dậy quay về làm việc.

Mộc Tử Hoành cứ đi một bước lại quay lại lườm Lục Hạo Thành một cái, cuộc họp chỉ có mấy nội dung ngắn gọn như vậy nhưng mọi công việc lại đổ dồn hét lên vai một mình anh.

Rõ ràng là công ty đã lên kế hoạch phát triển một bộ máy kinh doanh đa ngành nghề, gồm thời trang cao cấp, bất động sản, cổ quyền, vậy tại sao mọi chuyện đều do Mộc Tử Hoành gánh vác trước tiên chứ.

Trong bốn người, người nhàn hạ nhất chỉ có Tô Cảnh Minh.

Dẫu vậy, cho dù Mộc Tử Hoành có oán thán thế nào đi chăng nữa thì đã quá muộn để thay đổi mọi chuyện rồi.

Còn người được nhắc tên như Lam Hân chỉ việc nhàn nhã ngồi chờ kết quả thôi.

Trong phòng họp rộng rãi và sáng sủa, chỉ còn bóng dáng của Lam Hân và Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành đột nhiên đứng dậy, bước tới bên Lam Hân, khoanh tay trước ngực, đôi mắt anh đen nháy, nhìn chằm chằm cô nhưng không nói gì cả.

Lam Hân mỉm cười nhìn anh, nói: “Nói đi, anh bảo tôi ở lại có chuyện gì.”
Lục Hạo Thành ngồi xuống bên cạnh cô.

“Lam Lam, thiết kế năm nay của em đều mang phong cách thời thượng, chững chạc, thịnh hành, lần này em có thể thay đổi một chút hình tượng của các sản phẩm đông năm nay, như vậy có thể tăng sức cuốn hút của các sản phẩm.”
“Trước mắt, phản hồi của người dùng trên các trang mạng đều ở mức tốt, ba năm tới, chúng ta phải cố gắng phấn đấu đứng nhất trong top 10 thương hiệu nổi tiếng, em có thể nắm chắc cơ hội này không?”
Lam Hân nghe xong những lời này liền bật cười, nói: “Lục Hạo Thành, hiện tại triển vọng thị trường của công ty rất tốt, mục tiêu chính của công ty là nhóm người tiêu dùng cao cấp, hiện có mười mẫu là phiên bản giới hạn, được nhóm người tiêu dùng quý tộc rất ưa chuộng, theo như dự tính những năm trước của tôi thì doanh thu bán hàng của công ty trong năm nay có thể đạt đến hàng trăm triệu nhân dân tệ.


Nước đi kinh doanh của Lục Hạo Thành cô đã biết rõ kể từ khi còn làm việc tại một chỉ nhánh của tập đoàn, anh là một ông trùm kinh doanh hàng đầu ở Trung Quốc, tầm nhìn xa trông rộng của anh đã giúp con đường kinh doanh của anh gặt hái được không ít thành tựu vẻ vang.

“Ha ha…” Lục Hạo Thành nghe đến đây, liền bật cười, nói: “Lam Lam, cảm ơn lời chúc của em, nếu doanh thu có thê đạt mức trăm triệu tệ như em nói thì tôi sẽ chia cho em 20% cỗ phần công ty.”
“Chờ đã.” Vẻ mặt Lam Hân hiện rõ ý từ chối, cô nghiêm nghị nói: “Lục Hạo Thành, những bồng lộc bỗng dưng mà có này, tôi sẽ không nhận đâu, tôi chỉ cần hoàn thành tốt công việc và chức trách của mình, anh cứ phát thưởng cho tôi như thường lệ là được, còn về cổ phần, anh mua lại công ty bên Khương Thị, trong đó có một phần cỗ phần của tôi, nếu như làm ăn phát đạt, đừng quên chia lãi cho tôi là được.”
Còn những khoản lãi bất chính, cô không dám nhận.

Cô phải làm gương tốt cho ba đứa con của cô noi theo.

Lục Hạo Thành nghe vậy cũng cảm thấy có chút bất lực, anh vốn định dùng cách đó để bù đắp cho cô, nào ngờ cô lại chẳng phải kiểu người tham tiền tham của!
Dẫu vậy, Lam Lam vẫn còn cỗ phần ở chỗ khác, anh có thể bù đắp vào nguồn tài chính bên đó cho cô.

Haizl Trên đời chỉ có chuyện vay tiền mà không vay được, còn cho tiền người khác mà họ không nhận thì đúng là hiếm gặp.

Anh cười nói: “Thôi được rồi, Lam Lam, em yên tâm, cổ phần bên đó sẽ chia lãi cho em, nhất định sẽ không ít đâu.”
Lam Hân cười đáp: “Anh làm chuyện gì tôi cũng yên tâm hết.”
Lục Hạo Thành bật cười, nói: “Lam Lam, đợi khi nào em đi tham dự buổi giao lưu thời trang quốc tế về, khoảng 10 ngày sau đó, tôi sẽ đưa em đi bồi dưỡng thêm ở Ninh Thị.

Bên đó năm nào cũng tổ chức buỏi giao lưu mẫu phần mềm thiết kế mới, lần nào tôi cũng đến tham dự cả.”
Lam Hân nghe xong, thấy đây là cơ hội tốt, ngay lập tức đồng ý: “Ừm, có cơ hội học hỏi, đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua, hồi tôi còn làm bên chi nhánh, bên đó cũng phân đi học bồi dưỡng, nhưng tôi chưa được đến Ninh Thị lần nào cả, vì tôi cũng biết chỉ có người bên tập đoàn chính như các anh mới được đi, nên cơ hội lần này, tôi nhát định sẽ không bỏ lỡ.”
“Em đây, tôi biết em đã rất có gắng, nhưng vẫn phải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy, tôi nghe Kỳ Kỳ kể là em rất hay thức khuya.”
Lục Hạo Thành mỉm cười nhìn cô.

Lam Hân đứng dậy, cười thoải mái, nói: “Còn sống trên đời thì phải cố gắng.

Tôi về làm việc nhé!”
Lam Hân nói xong liền bước ra ngoài làm việc.

Kỳ Kỳ dám bán đứng cô, chuyện gì cũng kể cho Lục Hạo Thành, cô còn chút riêng tư nào cho mình đây?
Lục Hạo Thành nhìn theo bóng lưng của cô, khẽ cất tiếng nói từ phía sau: “Lam Lam, em đã hứa là sẽ đi ăn trưa với tôi đấy.”
Lam Hân vừa đi tới cửa liền quay lại nhìn anh, tò mò hỏi: “Tôi hứa với anh từ bao giờ thế?”
“Lam Lam.” Lục Hạo Thành giọng nũng nịu nhìn cô.

“Ừm …” Lam Hân nghe thấy tiếng anh làm nũng liền nổi hết da gà.

“Tôi nói này, Lục Hạo Thành, anh đừng có làm nữũng như Kỳ Kỳ được không?” Lam Hân vẻ mặt bắt lực.

Lục Hạo Thành cười nói: “Lam Hân, em sai rồi, tôi không giống Kỳ Kỳ mà là Kỳ Kỳ giống tôi mới đúng.”
Lam Hân bắt lực lắc đầu, nói: “Tôi cũng không muốn chấp nhặt với anh làm gì, cũng chỉ là đi ăn với anh một bữa thôi mà.”
Giọng cô vui vẻ đồng ý với anh.

Lục Hạo Thành mỉm cười đi theo sau cô, nói: “Lam Lam, vậy lát nữa đi tôi sẽ gọi em.”
“Ừm!”” Lam Hân bước ra khỏi phòng họp.

Mộc Tử Hoành, Âu Cảnh Nghiêu và Ninh Phi Phi đều ngước lên nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ tò mò.

Mộc Tử Hoành cười nói: “Trưởng phòng Lam mời chúng tôi đi ăn đi!”
Lam Hân vẻ mặt khó hiểu, hỏi: “Giám đốc Mộc, anh có tin gì vui sao?”
“Hả …” Mộc Tử Hoành nhìn chằm chằm Lam Hân, chuyện này anh cũng nghĩ ra rồi, chỉ có người trong cuộc Lam Hân là chưa hiểu gì cả.

Lam Hân nhìn chằm chằm Ninh Phi Phi.

Ninh Phi Phi cười nói: “Trưởng phòng Lam, chị cũng có cổ tức đó ạ.”
Lam Hân: “2”
Cô cười nói: “Giám đốc Mộc, nhắc đến chuyện cỗ phần, nếu so cổ phần của tôi với giám đốc Mộc thì khác nào so kiến với voi đâu chứ?”
Mộc Tử Hoành nghe xong, những lời Lam Hân nói đều đúng, anh cũng có cổ phần trong tập đoàn Lục Thị, thậm chí còn kiếm được nhiêu tiên hơn cả công ty của nhà anh.

Vậy nên, việc anh phải đi đầu trong mọi công việc đều đáng, lời lãi kiếm được từ cổ phần của anh là thứ duy nhất an ủi được anh.

Lục Hạo Thành bước ra, nhìn mọi người, nói: “Mọi người không có việc gì làm sao?” Anh vừa chợt nhớ ra mình còn rất nhiều việc phải làm đang đợi nên rất đau đầu.

Mộc Tử Hoành nhìn anh cười đắc chí: “Việc của chúng tôi cũng không nhiều lắm, có mỗi cậu là nhiều việc nhát thôi.”
Lục Hạo Thành nghe vậy, lập tức nghiêm mặt lại, buồn rầu, không nói thêm gì nữa, tiếp tục đi vào văn phòng làm việc.

“Ha ha ha…” Mộc Tử Hoành nhìn theo bóng của Lục Hạo Thành, cười đắc chí, nói: “Lục Hạo Thành, mấy ngày này cậu lại phải bận rộn rồi.”
Âu Cảnh Nghiêu trợn mắt nhìn anh: “Chán ngắt, cậu đừng quên cậu cũng nhiều việc phải làm lắm đấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui