Cố An An vừa nghe lời này, ánh mắt có chút quỷ dị thoáng qua.
Anh cả không giống như Anh hai, luôn ổn trọng biết kiềm ché.
Mà luôn hi hi ha ha, có vẻ hay đùa cợt, nhưng đầy tinh thần trọng nghĩa.
Anh cả hỏi vậy chứng tỏ không tin vào chuyện nghe được, tính cách cũng ngay thẳng, dám yêu dám hận lại dám làm dám chịu, tính tình như vậy cũng được người ta quý mến.
Như vậy xem ra, trong ba anh em họ, Lam Hân đúng là xuất sắc hơn, Lam Hân tuy rằng bề ngoài nhìn qua thì nhu nhược, nhưng lại là một phụ nữ mạnh mẽ lúc làm việc, đủ năng lực đảm nhiệm vị trí quản lý ở công ty của Lục Hạo Thành.
Một người phụ nữ, sống cùng ba đứa con, lại giỏi giang nơi công sở, cô ta sau khi biết được thân thế của Lam Hân, cũng khá bội phục.
Nhưng đồng thời cũng tin tưởng, ở chốn công sở có bao nhiêu khéo léo, còn có bấy nhiêu vạn tiễn xuyên tâm! Đời người chính là từ thiện trở thành giả nhân giả nghĩa (đạo đức giả) sau đó lại sống cuộc đời lương thiện.
Hơn nữa hiện tại, thành phần tri thức không bắt kịp nhịp sống gấp gáp chốn thành thị, chức nghiệp cạnh tranh, buôn bán lục đục với nhau, xã hội cạnh tranh khiến người ta áp lực, cô ta đã trải nghiệm tất cả.
“An An, sao không nói lời nào?” Cố Ức Sầm thấy Cố An An cúi đầu, trên mặt không rõ cảm xúc, càng thêm nghỉ hoặc.
Mà Cố An An, rất hiểu tính cách Có Ức Sầm cũng là có ý không nói lời nào.
Cố An An vẻ mặt ưu thương nhìn anh cả, nước mắt chực trào, “Anh cả, anh tin tưởng em đúng không?”
Cố Ức Sầm cười nói: “An An, anh tất nhiên tin tưởng em, em là em gái anh, em bị bắt nạt, anh thay em đòi lại công bằng.”
Cố An An nghe vậy, nháy mắt vui vẻ cười: “Em biết mà, anh cả và anh hai là thương em nhất.Anh cũng biết tình hướng hiện tại của nhà của chúng ta cần Lục Hạo Thành trợ giúp.
Mà Lục Hạo Thành lại rất để ý bà mẹ đơn thân Lam Hân kia, cho nên, chuyện này, em chịu chút thiệt thòi là được, anh không phải nghĩ nhiều.”
Cô ta nói lời này, cố ý tỏ vẻ kiên cường.
Cố Ức Sầm nhíu mi lạnh lùng nói: “An An, chính là bởi vì Lục Hạo Thành che chở người phụ nữ kia khiến em phải chịu uất ức sao?”
Khó trách, chuyện này, anh hỏi Ức Lâm và cha, bọn họ đều không nói ra, chỉ nói chuyện đã qua thì hãy cho qua đi Lục Hạo Thành chết tiệt, cậu ta rốt cuộc nghĩ thế nào? Một người mẹ đơn thân, lại che chở như báu vật.
Tuy rằng Lục Hạo Thành không tồi, nhưng cũng không thể làm tôn thương người nhà họ Cố.An An nói thế nào cũng mang họ Có.
Cố An An cũng cúi đầu không nói, có một số việc, tỏ vẻ cam chịu sẽ có ích.
Cố Ức Sầm vừa thấy Có An An cam chịu, đáy mắt xẹt qua một tia tàn khốc, Lục Hạo Thành anh không động được, chẳng lẽ không xử lý được kẻ gây chuyện xấu khắp nơi như Lam Hân sao?
Cố Ức Sầm cười nói: “An An, em nghỉ ngơi cho tốt, anh đi ra ngoài một chút.”
Cố An An nhìn anh cười cười: “Anh cả, em sẽ nghỉ ngơi thật tốt.”
Cố Ức Sầm đứng dậy rời đi.
Cố An An nhìn bóng lưng anh, ánh mắt tràn ra một tia âm độc, anh cả đi ra ngoài một chút, không biết là muốn đi làm gì?
Bất quá cô ta biết lấy tính cách của anh, sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng Cố Ức Lam, nếu để cô bị anh trai ruột đánh một chút, sau này khoảng cách giữa hai người sẽ ngày càng sâu hơn.
Cô ta chậm rãi nằm xuống, tiếp tục cầm di động lật xem tin tức.
Tập đoàn Lục Thị!
Lam Hân bận rộn tới giữa trưa.
Lục Hạo Thành biết chân cô không thể đi lại nhiều, đã gọi món đến ăn cùng Lam Hân ở văn phòng.Hơn nữa không có phần của Mộc Tử Hoành cùng Âu Cảnh Nghiêu.
Mộc Tử Hoành hùng hùng hỗ hổ chửi bới, cùng Âu Cảnh Nghiêu đi ăn cơm.
Lam Hân và Lục Hạo Thành cơm nước xong xuôi, nhìn thấy trên bàn Lục Hạo Thành còn rất nhiều công việc chưa làm xong.
Lam Hân cũng không quấy rầy anh, trở về văn phòng.
Mà Lục Hạo Thành vì muốn cùng về nhà đúng giờ với ai đó, cũng liều mạng làm việc.
Lam Hân đi ra ngoài, anh cũng không ngăn cản.
Lam Hân vừa trở lại văn phòng, điện thoại liền vang lên.
Cô vừa thấy là số lạ, có chút do dự, một lát sau, vẫn nghe máy.
“Alo! Quản lý Lam, là tôi.”
Lam Hân nghe đến giọng nói này, tim như vọt lên tận cỗ họng.
Nhớ tới lần trước Lục Dật Kha chèn ép mình, cô thực sự không muốn nhìn thấy người này.
Giọng cô lạnh lùng hỏi: “Chủ tịch có việc sao?”
Lục Dật Kha nói: “Tôi đang ở dưới tầng công ty cô, chúng ta gặp mặt đi! Chỉ cần hai mươi phút là được rồi.”
Lam Hân nhíu mi nói: “Chủ tịch nếu là vì chuyện lần trước, vậy thì không cần thiết phải gặp mặt.”
“Không phải, quản lý Lam, tôi không bảo cô rời khỏi A Thành, lúc này tới tìm cô là có chuyện khác.”
Lam Hân nghe thì hơi kinh ngạc, chẳng lẽ là vì chuyện hôm nay?
Cô liếc nhìn thời gian, cô còn có bốn mươi phút nghỉ trưa.
“Được, Ở đâu?” Lam Hân hỏi.
Lục Dật Kha: “Cám ơn quản lý Lam, ngay tại quán cà phê đối diện với công ty cô, chuyện này, còn nhờ quản lý Lam không nói cho A Thành.”
Lam Hân bỗng nhiên nghe một tiếng cám ơn, cảm thấy ngoài ý muốn, “Được, hiện tại tôi sẽ đi xuống.”
Lam Hân cúp điện thoại, cô thỏ ra một hơi, đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài, cần thận di chuyển không làm Lục Hạo Thành phát giác.
Cô vào thang máy, trực tiếp xuống tầng một rồi qua quán cà phê đối diện.
Chân cô không thoải mái, đi đường có chút chậm.
Qua đường chính là quán cà phê, Lam Hân liếc mắt một cái đã nhìn thầy Lục Dật Kha đang ngồi trong đó.
Cô không biết mục đích của ông ta, nhưng trốn tránh cũng không được.
Cô vừa mới tiến vào quán cà phê, một chiếc limousine màu đen, đã phóng qua, một ánh mắt quỷ dị lướt qua bóng dáng nhỏ bé.
Lam Hân vừa mới đi vào, thư ký Lương đã đi lên đón.
“Quản lý Lam, mời bên này “
Lam Hân cũng lịch sự đáp lại, đi theo ông ta vào.
Thư ký Lương đứng cách đó không xa, Lam Hân đi qua, nhìn thấy Lục Dật Kha đang lằng lặng ngồi, Lục Dật Kha lúc này cô thấy với Lục Dật Kha lần trước gặp, có chút xa lạ.
Lúc này Lục Dật Kha, cũng không trịch thượng như lần trước, có vẻ sa sút.
Cô lạnh nhạt chào: “Chủ tịch.”
Giọng điệu xa lạ này của Lam Hân khiến Lục Dật Kha hoàn hồn, ông ta nâng mắt nhìn cô.
“Quản lý Lam, ngồi đi.”
“Cám ơn!” Lam Hân ngồi xuống, cũng không nói chuyện, mà là chờ Lục Dật Kha mở miệng.
Lục Dật Kha lúc này mới điều chỉnh tâm trạng, nhìn Lam Hân.
Ông ta vốn nghĩ muốn hẹn lần khác, nhưng bỗng nhiên nhớ tới, Lam Hân lần trước nhắc qua, cha cô rất có tiền.