Ông ta đợi không được.
Trước hết biết, ông ta muốn biết Mộ Thanh sống thế nào?
Lục Dật Kha ngồi suy nghĩ rất lâu, những năm qua ông ta thật sự quá đều cáng.
Năm đó, ông ta tận mắt thấy ánh mắt bát lực và tuyệt vọng của Mộ Thanh, nhưng vẫn không quan tâm, cũng không nói một lời, hỏi han một câu.
Thậm chí, thiết kế của bà còn mở ra cơ hội lớn cho công ty, sang năm thứ ba, nó trở thành những mẫu thiết kế bán chạy nhất ở thành phố Giang.
Nhưng khi bà rời đi, tất cả của bà đều bị ông ta đem cho Tần Ninh Trăn.
Lục Dật Kha nhìn Lam Hân, trực tiếp mở miệng: “Mẹ cô, mấy năm nay có khỏe không?”
Lam Hân vừa nghe lời này, có chút không biết làm sao.
Cô bỗng nhiên phản ứng lại, mẹ cô chính là mẹ của Lục Hạo Thành.
Cũng chính là vợ cũ của ông ta.
Cô nói: “Mẹ tôi hiện tại rất ổn.”
Lục Dật Kha nghe xong, trong lòng yên tâm hơn rất nhiều.
“Ôn là tốt rồi!”
Lời này, loáng thoáng lộ ra chút thống khổ.
Lam Hân luôn là người tinh ý, nghe được máy chữ ngắn ngủn nhưng tràn đầy bắt lực và đau thương này, đôi mắt trong veo lại nhìn người đối diện thật sâu.
Mẹ đã kể cho cô tất cả mọi chuyện, lúc này, gặp lại Lục Dật Kha, trong lòng cô ngoại trừ phẫn nộ chính là hận.
Nhưng nghĩ lại, mình có tư cách gì hận người khác đây?
Mỗi người đều có quyền quyết định cuộc sống của bản thân.
Lục Dật Kha nhìn cô, do dự một lúc lại hỏi: “Quản lý Lam, tôi muốn hỏi một chút, cô cùng Mộ Thanh, sao lại trở thành quan hệ mẹ con?” Ông ta muốn biết thêm tin tức về Mộ Thanh.
Cần thận nhớ lại những lời Tư Tư nói, rõ ràng phát hiện, ông ta thật sự không hiểu con người Tần Ninh Trăn.
Cũng không phải hoàn toàn không hiểu, mà là những năm gần đây, ông ta chưa từng nghiêm túc tìm hiểu bà ta.
Quá bận rộn, bà ta cũng biết tính tình chồng, nên toàn chiều theo ý ông ta.
Cho nên, bản thân đã bỏ qua rất nhiều chuyện.
Lam Hân nhìn người đối diện, đáy lòng cân nhắc, có một số việc, trong lòng mẹ vẫn còn có hận.
Ngày đó mẹ kể lại quá khứ cho cô, khóc rất thương tâm.
Lam Hân nhẹ nhàng bâng quo nói một câu: “Có lẽ là duyên phận đi, tôi gặp mẹ ở thành phố Phàn, sau nhận ra rất hợp duyên, liền trở thành người một nhà.”
“Duyên phận sao?” Lục Dật Kha tự thì thào, lại như đang nói với Lam Hân.
Lam Hân khẽ gật đầu, cũng không nói gì nữa.
Lục Dật Kha lại hỏi: “Vậy, cha cô là ai?” Đây là mục đích ông ta tới đây.
Mộ Thanh đã lập gia đình, ông ta muốn biết người đó là ai?
Đối với bà có tốt không, có thể cho bà một cuộc sống tốt hay không.
Hiện tại tuổi đã lớn, đối với sai lầm nhiều năm trước, ông ta vô cùng áy náy và tự trách.
Đặc biệt là sau cuộc gọi của con gái, quở trách hành động cặn bã của ông ta, mới làm người cha này tỉnh ngộ, hiểu được trước đó mình đã từng vô liêm sỉ thế nào.
Lam Hân chọt hỏi: “Chủ tịch, vì sao ông lại muốn biết cha tôi là ai2”
Lục Dật Kha bị hỏi thì ngớ ra, có chút hỗ thẹn cúi đầu, trong mắt tràn đầy thống khổ, nói: “Tôi chỉ muốn biết mẹ cô.
…..
y “Mẹ tôi, bà hiện tại rất tốt, cha mẹ cũng yêu nhau, cha cũng rất thương mẹ, là người chồng tốt nhất thế gian, cũng là người cha tuyệt nhát.” Lam Hân tựa hồ biết Lục Dật Kha muốn hỏi cái gì?
Lật tức ngắt lời ông ta.
Thực sự cô vẫn tức giận, rất nhiều người, chỉ khi mắt đi mới có thể hiểu được đối phương tốt thế nào.
Bộ dạng Lục Dật Kha hiện tại nhìn ra là đang hối hận.
Nhưng sai lầm chính là sai lầm, áy náy hay hối hận cũng không thay đổi được việc đã từng thương tổn người khác.
Lục Dật Kha cười khổ nhìn Lam Hân: “Quản lý Lam, thì ra cô cũng biết tôi muốn hỏi cái gì? Xem ra, Mộ Thanh đã đem chuyện quá khứ kể lại cho cô.”
Lam Hân khẽ gật đầu: “Mẹ đã nói qua, trong khi kể bà đã rất đau khổ.
Tôi nghĩ bà cũng không muốn gặp lại ông.”
Cô nghĩ một người chín chắn, hiền lành không có nghĩa là sẽ phải tha thứ cho phản bội.
Cô chính mắt thấy, lúc mẹ kể chuyện ánh mắt sụp đổ, đối phương từng là người chồng bà coi như trời, cuối cùng lại phản bội mình, phản bội mái nhà của họ, khiến bà mắt đi tất cả, bà nói ra từng câu từng câu run rầy, có thể thấy được chuyện năm đó đã đả kích rất lớn.
Lục Dật Kha thống khổ gật đầu, “Tôi biết, Mộ Thanh sẽ không muốn nhìn thấy tôi.
Năm đó tôi đã phạm rất nhiều sai làm.
Đối với mẹ cô, đối với A Thành, đối với Tư Tư, cả đời cũng không thể bù đắp được.”
Lam Hân đối với đàn ông có thể tha thứ cho họ yếu đuối, nhưng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho sự phản bội.
Cô cười nói: “Chủ tịch, năm đó ông vứt bỏ mẹ tôi, không phải là vì cuộc sống hiện tại ư? Sau khi bỏ rơi mẹ tôi, cũng nhanh chóng bắt đầu cuộc sống mình mong muốn, cuộc sống ông cho là thích hợp với chính mình, nói đúng ra, ông theo đuổi cuộc sống mình muốn cũng không sai.
Nhưng là người thân, là người chồng, ông đối xử với mẹ tôi như vậy thật không đáng mặt làm chồng.”
Giọng điệu Lam Hân châm chọc, rất muốn bát bình thay mẹ, nhưng cô biết có một số việc, cho dù trong lòng có hận, có nói đi nói lại cũng chỉ tốn nước bọt.
Người bội bạc, sẽ bị người người mắng nhiếc, đã bị khiển trách, lại bị người thân quở trách.Cho nên hành động bội bạc này chẳng ai tha thứ.
Nhưng con người ích kỷ, ngoan độc, vô tình tính kế, phản bội, thật sự có thể khiến trái tim đối phương tan nát.
Lục Dật Kha nặng nề gật đầu: “Điểm ấy tôi thừa nhận, tôi không đáng mặt làm chồng.
Nhưng cô nói Mộ Thanh giờ rất tốt, tôi cũng an tâm.”
Lam Hân nhìn ông ta, tóc đã hoa râm, một người oai phong trong giới kinh doanh, từ tuổi trẻ đến bây giờ, đều cao ngạo hành xử.
Nhưng người như vậy, cũng không nguyện cho người vợ đầu ấp tay gối một chút ấm áp, cũng không bỏ chút quan tâm cho con cái.
Lục Hạo Thành chịu bao nhiêu đau khổ, Lục Tư Tư chỉ sợ cũng vô cùng căm hận.
Mẹ cô đã nói qua, người chị gái cô chưa được gặp mặt, cũng chưa từng gọi ông ta một tiếng cha.
Đúng là báo ứng, khi ông ta bắt đầu tổn thương người thân, năm tháng vô tình, bọn họ đã chịu đựng quá nhiều rồi.
Lam Hân ngưng trọng: “Chủ tịch, hiện tại đã không thể quay về quá khứ, tôi nhớ rõ, lúc tôi mới đến tổng công ty, đã gặp được giám đốc Lục gặp tai nạn xe cộ trên đường cao tốc, lần đầu tiên gặp anh ấy, ông có biết ấn tượng của tôi là gì không?”
Lục Dật Kha bỗng nhiên kinh ngạc cô, nhớ lại những lời Lục Tư Tư nói lúc nãy.