Cố Ức Lâm nghe xong, tức giận nói: “An An đã nói với anh những gì?”
Cố Ức Sầm cười nói: “Ức Lâm, mọi người không chịu nói thì anh đành phải đi hỏi An An thôi, dù gì thì An An cũng là người nhà họ Cố chúng ta, em ấy bị người khác bắt nạt thì mình cũng không thể giương mắt làm ngơ được.”
Có Tích Hồng tức đến phát run, túm lấy cà vạt của Có Ức Sầm, mắt đỏ sọc lên, nhìn chằm chằm anh ta, nghiến răng nghiền lợi nói: “Cố An An nói gì mày cũng tin chắc, nó bảo mày đi chết thì mày cũng nghe theo à?”
Cố Ức Lâm nhìn thấy dáng vẻ lúc này của bố mình ngay lập tức sững người.
Có Ức Sầm cũng vô cùng kinh ngạc, anh ta không dám tin vào những gì mình vừa nghe được, giọng run run, nói: “Bồ, bố vừa nói gì?”
Bồ anh ta bảo anh ta nên đi chết đi.
Ha ha…anh ta chắc không nghe nhằm đấy chứ!
Cố Tích Hồng buông ta khỏi cà vạt của anh ta, đẩy anh ta ra xa vài bước, đau lòng nói: “Cố Ức Sầm, mày có biết cô gái mà hôm nay mày làm bị thương chính là em gái ruột Tiểu Ức của mày không, đến lúc này thì mày hãy nói đi, ai mới là người nhà của mày đây.”
Gương mặt cố Tích Hồng có nét run rẩy, ông chán nản ngả người xuông ghê sô pha.
Lam Hân đã phải chịu nhiều nỗi khổ, mà những nỗi khổ mà cô phải chịu đựng lại là do người ngoài, thậm chí bố mẹ và anh trai ruột của cô gây nên.
Nhìn khuôn mặt nhỏ bé đang bắt tỉnh của cô, Cố Tích Hồng lòng đau nhói, con tim như vỡ nát, vì cô chính là con gái của ông mài!
Cô là cô con gái bé bỏng ông luôn muốn chở che, bảo vệ.
Cố Ức Sầm sững người, không tin vào sự thật, bất lực lùi về sau, hai tay buông thống.
Anh ta nhìn chằm chằm vào bố mình, đầu óc quay cuồng, câu nói của bố anh ban nãy cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh.
“Cố Ức Sầm, mày có biết cô gái mà hôm nay mày làm bị thương chính là em gái ruột Tiểu Ức của mày không, đến lúc này thì mày hãy nói đi, ai mới là người nhà của mày đây.”
Những lời này cứ văng vẳng bên tai anh ta, lúc gần sát bên tai, lúc lại từ đâu vọng lại, không ngừng dày vò anh ta.
Ở cửa, Lâm Mạnh Nghi vừa ra ngoài về, nghe thấy những lời này của chồng, tay đang cầm tay nắm cửa của bà chợt run lên, sững sờ đứng yên tại chỗ, toàn thân run lên không kìm lại được.
Tiêu Ức, Lam Lam, Lam Hân là Lam Lam, Lam Hân chính là con gái Lam Lam của bà.
Sao lại như thế được chứ?
Sao lại như thế được chứ?
Sao lại như thế được chứ?
Lâm Mộng Nghi tự chất vấn mình ba lần, nhưng những lời chồng bà vừa nói bà cũng đã nghe rõ mồn một.
Bà đẩy mạnh cửa, loạng choạng đi vào.
Nhìn thấy chồng và hai con trai mình đang ở trong văn phòng cũng là lúc bà khóc ướt má rồi.
“Mẹ.” Cố Ức Lâm nhìn dáng vẻ của mẹ mình liền đoán ngay được rằng bà đã nghe được cuộc đối thoại ban nãy của ba bố con anh.
Cũng tốt, chuyện này để mọi người đều biết cũng tốt, anh và bố anh đã giấu kín trong lòng bấy lâu nay, vậy nên nói ra được sự thật sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Lâm Mộng Nghi liếc nhìn Cố Tích Hồng rồi quay sang nhìn Cố Ức Lâm, nói: “Ức Lâm, con hãy nói lại cho mẹ biết, Lam Hân là ai?”.
Giọng bà run lên, căng thẳng, bồn chồn lo lắng, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm Có Ức Lâm.
Cố Ức Lâm hít một hơi thật sâu, khẽ cúi đầu, trầm giọng nói: “Mẹ à, nếu như mẹ đã nghe thấy rồi thì con cũng xin nói hết sự thật mọi chuyện, Lam Hân chính là Tiểu Ức, con cũng xem cả kết quả giám định ADN rồi, đó là xét nghiệm ADN của mẹ và Tiểu Ức.”
Cố Ức Lâm đã kể hết đầu đuôi câu chuyện cho mẹ và anh trai anh nghe.
Anh cũng nói cho họ biết nỗi lo lắng của bố con anh và Lục Hạo Thành lúc này.
“Hả..” Lâm Mộng Nghi nghe xong, ngay lập tức ngồi sụp xuống đất, nước mắt tuôn như mưa, cả người hệt như vừa bị sét đánh vậy, đau đến mức phát run lên.
“Hu hu hu…” Bà lấy tay ôm mặt khóc nức nở, cả đời bà chưa bao giờ cảm thấy đau khổ như lúc này.
Lúc này, nhìn Lâm Mộng Nghỉ rất mong manh, yếu đuối, và vô cùng bắt lực.
Bà bắt đầu nhớ lại mọi thứ về Lam Hân, từ lúc bắt đầu có ấn tượng không tốt về cô, cả lúc bà sỉ vả, bắt nạt cô nữa.
“Tiền bạc có thể mua chuộc được lòng tự tôn của loại người như cô, phải dạy cho cô một bài học nhớ đời thì cô mới biết cái gì mình nên có, cái gì muốn có cũng không có được!”
“Hạo Thành không lấy An An thì chắc chắn cũng sẽ không lấy loại người chưa chồng mà đã có con như cô!”
“Cô đúng là loại người đã nghèo hèn, lại còn không biết giữ thể diện, vì tiền cứ bám lấy đại gia, cô cứ nghĩ là sinh con ra sẽ giữ được trái tim người đàn ông suốt đời ư? Rồi đến cuối cùng vẫn bị bỏ rơi đó thôi.”
Bà đã vô tình dành những lời nhục cay đắng nhất cho chính con gái của mình.
Đứa trẻ bị bà đẩy ngã đến nỗi gãy tay gãy chân chính là cháu ngoại của bà, tại sao bà lại làm ra những chuyện như vậy được chứ?
Lâm Mộng Nghi lúc này vẫn chưa thể nào chấp nhận được sự thật này, bà khóc lóc ï ôi: “Hu hu hu…sao lại như thế được chứ?
Tại sao mình lại làm ra những chuyện như vậy chứ?”
“Mẹ…” Có Ức Lâm ngồi xuống ôm chằm lấy mẹ.
Cũng chính vì bà vẫn chưa thể tin rằng cô gái chịu nhiều khổ đau ấy lại chính là con gái bà, và bà cũng không nhận ra Lam Lam chính là cô.
“Ức Lâm, Lam Lam, con bé….” Lâm Mộng Nghỉ bỗng nhiên thở gấp, nói không nên lời, nhìn chằm chằm con trai.
“Mẹ à, mẹ đừng lo, Tiểu Ức vẫn bình an vô sự.” Cố Ức Lâm thấy mẹ khóc nắc, nói không lên lời, gương mặt anh lộ rõ vẻ lo lắng.
“Lam Lam…” Bà chưa nói hết câu đã ngất đi, nước mắt vẫn lăn dài trên má.
“Mộng Nghi, Mộng Nghi….” Cố Tích Hồng nhìn thấy vẻ bát lực, đau lòng, gương mặt vẫn đẫm lệ của vợ, trong lòng cũng không khỏi đau đón.
“Mẹ, mẹ…” Cố Ức Lâm đau lòng hét lên, trước đây anh chưa từng kể chuyện này với mẹ cũng là vì lo bà đau lòng như này.
Anh định giải quyết xong khó khăn của công ty rồi mới kể chuyện này cho mẹ biết.
Mãi đến bây giờ, Cố Ức Sầm mới tỉnh táo lại, thấy mẹ mình đang nằm ngắt bát động một chỗ, nước mắt liền tuôn như mưa.
“Ức Lâm, mau đưa mẹ đến bệnh viện.” Cố Ức Sầm nghẹn ngào nói.
Có Ức Lâm nhìn anh ta, tức giận nói: “Anh còn không mau đến giúp em một tay.”
Cố Ức Sầm nhanh chóng cúi người xuống, hai anh em đỡ Lâm Mộng Nghi dậy, vội đi về phía thang máy.
Cố Tích Hồng cũng vội đứng dậy, đi theo phía sau.
Trong viện đầy mùi thuốc khử trùng, Lục Hạo Thành và Mộc Tử Hoành chạy vội chạy vàng vào viện.
Chạy đến phòng bệnh, Lục Hạo Thành vội vã lao vào phòng, nhìn vào giường bệnh trải ga trắng muốt, đập ngay vào mắt anh là đôi môi đang sưng phồng của Lam Hân, hai má mẫn đỏ, cổ cũng bị sưng tấy lên, cô nằm im bắt động, đang được truyền nước.
“Lam Lam…” Anh đau đón gọi tên cô.
Tại sao lại đến nông nỗi này…..
Rõ ràng là cô quay về phòng làm việc, tại sao chỉ trong nháy mắt, cô đã thành ra nông nỗi này? Hơi thở đau đớn, xót xa của Lục Hạo Thành lan tỏa ra khắp phòng bệnh.