Sau bữa ăn, mọi người cũng không có nhiều chuyện tán gẫu, nhà họ Cố cũng cùng nhau trở về.
Cố An An vào nhà liền trốn trong phòng trộm vui vẻ.
Cố Ức Sầm cùng Có Ức Lâm đều về phòng mình.
Mà trong phòng Cố Tích Hồng cùng Lâm Mộng Nghi, sau khi tắm rửa xong, Cố Tích Hồng mặc đồ ngủ ngồi trên sô pha lướt điện thoại.
Lâm Mộng Nghi tắm rửa đi ra, nhìn thấy chồng mình mặt mày hớn hở, cũng cười hỏi: “Nhìn cái gì thế? Vui vẻ như vậy, lúc trước không phải còn chế nhạo máy thứ trong điện thoại sao?”
Cố Tích Hồng không nhìn lại, chỉ cười nói: “Xem Nhiên Nhiên mà, bà xem xem đứa nhỏ này, tuổi còn nhỏ tương lai tươi sáng.”
Lâm Mộng Nghỉ vừa nghe, cũng cười cười, thoáng chốc ánh mắt lại ảm đạm: “Tích Hồng, cha của anh em Tiểu Tuấn là ai được nhỉ?”
Có Tích Hồng nghe xong, sắc mặt nghiêm trọng, đau lòng nói: “Chuyện Lam Lam ở Khương gia bà cũng nghe rồi, chỉ sợ Lam Lam cũng không biết cha của mấy anh em Nhiên Nhiên là ai.”
Lâm Mộng Nghỉ cũng đau lòng, bỗng giật mình, “Ông nói xem con nhóc nhà mình, sao có thể có dũng khí lớn sinh con ra được vậy?”
Cố Tích Hồng cười nói: “Bà đó, Lam Lam từ nhỏ đã lương thiện, giống như thiên sứ nhỏ vậy, trước đây nhìn thấy đứa nhỏ tàn tật ăn xin ở ven đường, con bé cũng rất buồn khổ.
Nó không chỉ có dũng khí sinh con, còn nuôi nắng chúng ngoan ngoãn nghe lời, có cô con gái như vậy.
đáng đề tự hào.”
Lâm Mộng Nghi cười gật gật đầu, trong đầu hồi tưởng lại những lời mình từng mắng con gái, hận không thẻ tự tát chính mình vài cái.
“Tôi đã làm nhiều điều có lỗi với Lam Lam như vậy, Lam Lam vẫn tha thứ cho tôi, thật khổ cho con bé.”
Cố Tích Hồng cười cười: “Bà cứ ngồi đó mà mừng đi, con bé là vì thấy hai chúng ta giả cả, còn bôn ba khắp nơi tìm con gái, mới nguôi giận tha thứ cho chúng ta, muốn nói khổ, Lam Lam đã chịu rất nhiều khổ, nhưng khổ tận cam lai, sẽ có thu hoạch, con bé hiện tại rất tự lập lại có năng lực.
Nhìn mấy tiểu thư công tử nhà giàu khác xem, người nào không phải trải qua cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền, ví như Lục Tư Ân nhà hàng xóm, cái gì cũng không biết, An An cũng vậy, chưa từng thấy nó tự nấu được bữa cơm, đều là những đứa trẻ rời xa cha mẹ, cuộc sống sẽ là một mớ hỗn độn.”
Lâm Mộng Nghi mỉm cười, nhưng vẫn là đau lòng.
“Ngủ đi!”
Có Tích Hồng gật đầu: “Ừ!” Từ khi tìm được con gái, vợ chồng hai người cũng không còn cãi nhau nữa.
Có Tích Hồng nhìn thoáng qua bóng đêm ngoài cửa sổ, giống như nhìn thấy cảnh tượng năm đó, ông nắm tay con gái đi dạo trở về, khoảng thời gian hạnh phúc đó dường như đã trở lại.
Mà Cố An An ở trong phòng đang vui vẻ, bắt đầu gửi tin nhắn cho Tiêu Nhược Huyên.
Cô ta phải hoàn toàn hủy hoại Cố Ức Lam, để cô không có cơ hội trở mình.
Tính cách Tiêu Nhược Huyên cô ta cũng hiểu rõ, người phụ nữ này sẽ không dễ dàng buông tha cho Lục Hạo Thành.
Gửi xong tin nhắn, Cố An An lại cân nhắc, Khương Tịnh Hàm cũng sắp ra ngoài, cũng nên đi gặp cô ta.
Cố An An quỷ dị cười, nhìn vào bóng đêm, tâm tình vô cùng tốt.
Cố Ức Lam, nhà họ Cố chỉ có thể có một đứa con gái, thiên kim tiểu thư nghèo túng như cô, thì cứ nghèo túng đi.
Đêm đen, bóng đêm mò ảo, gió đêm mát rượi.
Lam Hân dọn dẹp phòng của ba đứa trẻ, lại giúp Kỳ Kỳ tắm rửa, sau khi cho cô bé ngủ, vui vẻ nhắn tin trò chuyện với Cần Nghiên một lát mới đi tìm Trầm Giai Kỳ.
Nhạc Cần Hi hôm nay lại không vui mà về.Suốt bữa ăn không cùng cô nói qua một câu, khiến cô rất buồn.
Lam Hân nhìn thoáng qua di động, giờ này, Cần Hi hẳn là đã về đến nhà, cô gửi tin nhắn qua.
@ Đại mỹ nữ sắp giàu: “Hi Hi nhà chúng ta về đến nhà rồi sao?” Còn đính kèm máy biểu tượng cảm xúc tinh nghịch.
Cô ngồi trên cầu thang tầng hai, chờ Nhạc Cần Hi trả lời tin nhắn.
Anh chàng này, lúc bận rộn, lúc tức giận, cũng vẫn trả lời tin nhắn của cô.
Lam Hân nhìn thời gian trôi qua từng giây, cô dự đoán trong vòng ba phút, nhưng chỉ chờ hai phút.
@ ánh mặt trời Ấm áp của tôi: “Em còn biết quan tâm anh.”
Thêm một icon đôi mắt trừng to.
Lam Hân nhịn không được trợn tròn mắt, cô luôn luôn quan tâm đến anh mà Đâu chỉ là bạn bè bình thường, là bạn bè thân thiết mà.
@ đại mỹ nữ sắp giàu: “Về đến nhà rồi thì em an tâm, cảm mạo còn chưa khỏi, nhớ rõ uống thuốc.”
@ ánh mặt trời ấm áp của tôi: “Được, lại bị em làm cho tức đến cảm luôn.”
@ đại mỹ nữ sắp giàu: “Sao em lại không biết mình có loại này siêu năng lực này nhĩ?”
@ ánh mặt trời ấm áp của tôi: “Ngu ngốc như em tất nhiên không biết.
Anh đang khóc đây”
Lam Hân”…
Trời đất!
Lam Hân bỗng nhiên tưởng tượng thầy khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của anh mà khóc lóc, đúng là không chịu ni.
@ đại mỹ nữ sắp giàu: “Đừng khóc, về nhà ngủ đi, hiện tại phải chăm sóc cơ thể, ngủ sớm dậy sớm!”
@ ánh mặt trời âm áp của tôi: “Em không thể an ủi anh một chút sao? Sắp bị em làm cho tức chết rồi.”
Lam Hân: “2 2”
Dù sao trong lúc ăn cơm, người nào đó, một câu cũng không nói, cơm nước xong liền bỏ đi, ngay cả cơ hội để mở miệng cũng không cho cô.
@ đại mỹ nữ sắp giàu: “Hi Hi, đừng khóc, ngày mai chị mua kẹo cho em ăn!”
@ ánh mặt trời ấm áp của tôi: “Cút! Ai là em trai em, đừng nhận bừa thân thích.”
Lat(Mh……[email protected] đại mỹ nữ sắp giàu: “Được, em lăn, từ đỉnh núi cút xuống chân sườn núi, anh vừa lòng thì nhanh ngoan ngoãn ngủ.”
Lam Hân trấn an Nhạc Cần Hi một hồi lâu, Nhạc Cần Hi mới vui vẻ lại.
Theo cô biết, Cần Hi mỗi lần cáu kinh, đều giống như đứa nhỏ.
Thấy Cẩn Hi không còn tức giận, cô mới đứng dậy đi xuống nhà.
Trong đại sảnh tầng một, Lam Hân thấy cha còn ngồi trong phòng khách đọc báo.
Lam Hân cười nói: “Cha, sao còn không đi nghỉ ngơi nha?”
Dịch Thiên Kỳ nâng mắt, nhìn con gái cưng chiều “Lam Lam, lại đây.”
Lam Hân cười đi qua rồi ngồi xuống.
Dịch Thiên Kỳ cảm kích nhìn cô, “Lam Lam, mẹ con đã nói với cha, cám ơn con, đã quyết định ở lại cạnh chúng ta.”
Lam Hân cười nói: “Cha, con nói rồi, chúng ta là người một nhà, đương nhiên là muốn ở cùng nhau.
Về phần nhà họ Có, con coi như là con gái đã gả đi.
Không quay về, là tốt nhất.”
“Đứa ngốc.” Dịch Thiên Kỳ ý cười từ ái.
Ông cầm cuốn sách về quản lý bất động sản trên bàn, đưa cho Lam Hân, nói: “Lam Lam, có thời gian thì xem mấy loại sách này Lam Hân thấy đều là sách quản lý bất động sản, Lam Hân cười nói: “Cha, con học về thiết kế.”
Dịch Thiên Kỳ cười nói: “Vậy cũng có thể học quản lý nha, cha già rồi, công ty liền giao cho con.”
LH HiỐH 7c.
05 cố Chiếc bánh này quá lớn, ông thật sự là người cha tốt nhát trên thế giới.
Lam Hân nhẹ giọng cười cười: “Cha, cha coi con gái mình là thư viện sao?”
Dịch Thiên Kỳ vẻ mặt tự hào nhìn cô, nghiêm túc suy nghĩ, “Lam Lam, quá giống, con gái của Dịch Thiên Kỳ, học một biết mười, đừng quên năng lực học tập của con rất mạnh.”.