Lam Hân vừa nghe, cũng cảm thấy gọi cô sẽ thân mật hơn, liền làm nũng gọi một tiếng: “Cô.”
“Ơi!” Lý Nghệ Na vui vẻ cười cười.
Bà không có cha mẹ, không có anh chị em, chỉ có một mình, hiện tại có Lam Lam, giống như lại có một tia hy vọng.
Cuộc sống lại có thêm hy vọng.
Lam Hân nhìn vẻ mặt hạnh phúc của người đối diện, có chút đau lòng, cha mẹ bà mất sớm, cũng không anh chị em, một thân một mình, thật sự quá cô độc.Cha nói, bà vẫn luôn kiên cường.
“Cô, người đã ăn sáng chưa? Hai cô cháu mình cùng đi ăn đi.”
Lý Nghệ Na kích động nhìn cô, “Lam Lam, con đã có thời gian, chúng ta cùng đi lên quá phía trước ăn bánh chẻo đi!
Bánh chẻo ở đó ăn rất ngon.”
“Dạ, cô, cháu cũng thích ăn bánh chẻo, khi nào cô có thời gian, cuối tuần qua nhà cháu đi, cháu gói bánh chẻo cũng không tồi đâu, mẹ con tay nghề cũng rất tốt.” Lam Hân mời mọc, như vậy cuối tuần bà cũng không phải cô đơn một mình.Có lẽ là vì bản thân đã từng trải qua cảm giác đó, Lam Hân đối với Lý Nghệ Na cũng vô cùng thân thiết.
Lý Nghệ Na nghe xong, cười càng thêm vui vẻ, trước đây, vào cuối tuần, bà đều dành thời gian một mình xem TV đọc sách, tuy rằng đều cố sắp xếp việc để làm, nhưng vẫn cảm thấy rất cô đơn.
“Lam Lam, đi dạo qua chút đi”
“Vâng!” Lam Hân cười gật đầu, cuộc sống của cô cho tới bây giờ đều là làm từng bước.
Thời gian trước, căn bản là ở bên bọn trẻ.Nhưng sau khi bọn nhỏ trưởng thành, cơ bản không cần cô ở bên cạnh, đều có dự định riêng cho tương lai của mình.
Lam Hân trò chuyện với Lý Nghệ Na một lúc lâu mới tạm biệt Lý Nghệ Na rồi đến cửa hàng của Trầm Giai Kỳ Đang vui vẻ đi tới, bỗng nhiên, một chiếc xe sang trọng từ từ dừng lại bên cạnh cô.
Lam Hân nghỉ hoặc, ghé mắt nhìn thoáng qua, nhìn thấy xe có chút quen thuộc, cửa kính xe liền chậm rãi hạ xuống.
Hai người đàn ông bảnh bao trong bộ vest và giày da, một người hơi xuề xòa, người kia điềm đạm và dịu dàng.Hai khí chất mỗi người một vẻ nhưng cũng có những nét quyến rũ khiến phái đẹp phải điên đảo.
“Tiểu Ức.” Cố Ức Lâm cười nói, khuôn mặt đầy vẻ cưng chiều, không nghĩ tới qua đây lại gặp được Tiểu Ức.
Lam Hân hơi sửng sốt cũng không nghĩ tới lại gặp được bọn họ ở đây.
“Tiểu Ức, trùng hợp quá.” Có Ức Sầm cười chào hỏi.
Lam Hân cười nói: “Anh cả, anh hai, hai người đi đâu vậy?”
Cố Ức Lâm cười nói: “Tiểu Ức, bọn anh qua công trường, em đến đây làm gì?”
Trong đầu Lam Hân đã sớm nghĩ ra cách trả lời, “Em tới gặp cô Lý Nghệ Na, vừa lúc đi dạo quanh đây mua sắm, sau đó về nhà.”
Lam Hân đột nhiên nhớ tới nhà họ Cố gần đây không được thuận lợi, cô hỏi: “Anh cả, anh hai, mọi người tìm được đầu tư rồi sao?”
Có Ức Lâm khẽ lắc đầu: “Tiểu Ức, ngoài Hạo Thành, còn chưa có ai quyết định đầu tư.” Hiện tại, anh cả ngày vì chuyện này mà bôn ba.
Cũng không có thu được gì, rất nhiều nhà đầu tư đều nghe đến vị trí là thẳng thừng từ chối.
Lam Hân khẽ nhíu mày, nhà họ Cố trong lĩnh vực bất động sản, vẫn là tay mơ, cô cũng không hiểu, nhưng có nghe chú Dương nói, nhà họ Cố mua khu đất này chỉ sợ lỗ vốn, còn phải táng gia bại sản để bù lỗ.
“Anh cả, Anh hai, vậy hai anh bận việc đi, em dạo một chút sẽ trở về.”
Lục Hạo Thành đáp ứng hỗ trợ, cô cảm giác lại thiếu Lục Hạo Thành một ân tình.
Hơn nữa, dòng vồn vào bắt động sản hiện nay bị hạn chế rất nhiều, cho dù là nhà họ Cố muốn đi vay cũng rất khó.
Không có các khoản vay, nguồn vốn xoay vòng cũng bị phá vỡ, sẽ phải đóng của.
Mà ở thành phố Giang cùng thành phố Phàn, về bát động sản, cha có thể nói là một tay che trời.
Nhà họ Cố gia nhập thị trường, không có nhiều kênh tài chính, đây vốn là vấn đề then chốt, là chỗ trí mạng.
Giọng điệu Cố Ức Lâm thân thiết, “Tiểu Ức, vậy đừng quá sức, chờ anh hai xong việc, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.”
Tiểu Ức tha thứ cho mẹ, anh cũng rất vui vẻ, vẫn muốn cùng cô ăn bữa cơm, rất muốn trò chuyện với em gái.
Lam Hân: “Được, Anh hai, hai người mau đi đi!”
“Được!”
Cố Ức Sầm vẫy tay với Lam Hân, Cố Ức Lâm mới lái xe rời đi.
Lam Hân vẫn đứng tại chỗ, nhìn thấy chiếc xe đi xa, mới hướng vào cửa hàng của Trầm Giai Kỳ.
Cố Ức Sầm ngửa người ra sau, khó chịu nói: “Ức Lâm, Tiểu Ức đã tìm được rồi, cũng không để để nó về nhà, thật sự là bực bội.”
Cố Ức Lâm nghiêm túc nhìn đường: “Đây là vì lo lắng cho an toàn của Tiểu Ức nhưng cứ tiếp tục như vậy, cũng không phải biện pháp.”
ÿ “Cho nên, chúng ta phải nghĩ cách để Tiểu Ức về thăm nhà.”
Cố Ức Sầm nhìn thoáng qua Cố Ức Lâm, ánh mắt xẹt qua tia quỷ dị.
Cố An An còn ở nhà họ Cố, hưởng thụ đãi ngộ như công chúa, cô ta còn không thỏa mãn.
Mà Tiểu Ức, lại phải vất vả như vậy.
Cố Ức Lâm trầm mặc một hồi nói: “Hạo Thành sẽ có cách.”
Cố Ức Sầm nháy mắt có bực bội, “Ức Lâm, Tiểu Ức là người nhà chúng ta, vì sao phải để Lục Hạo Thành nghĩ cách?”
Cố Ức Lâm không nói, mấy năm nay chờ đợi, Hạo Thành sớm đã xem Tiểu Ức là toàn bộ thế giới, Hạo Thành sẽ không để Tiểu Ức xảy ra chuyện.
Hiện tại việc quan trọng là chuyện của anh và Giai Kỳ còn có nhà họ Có.
Cố Ức Sầm thấy em trai không nói lời nào, nghĩ nghĩ nói: “Ức Lâm, hiện tại thật sự không có cách nào, không bằng, em đi cùng Tiểu Ức nói một tiếng, gặp giám đốc Dịch một lần đi, ở lĩnh vực bất động sản, không có chuyện Dịch Thiên Kỳ muốn làm mà không đươc.”
“Không được!” Cố Ức Lâm lập tức từ chối: “Chúng ta không thể làm Tiểu Ức khó xử, dù sao em cũng không có mặt mũi mà đề cập đến chuyện này.”
Cố Ức Sầm gần giọng: “Ức Lâm, nhà của chúng ta sắp phá sản rồi, mặt mũi có ích lợi sao? Không có tiền, đừng nói mặt mũi, tôn nghiêm đã sớm bị giẫm nát trên mặt đất từ lâu rồi.”
Anh từng thấy qua những gia đình phá sản không có chỗ đững, nợ nàn chồng chất, nhảy lầu tự sát, chạy trốn, tất cả đều đã xảy ra trước mắt.
Cố Ức Lâm không nói lời nào, anh cũng biết, hiện tại nhà họ Có, giờ chỉ là cái vỏ rỗng tuếch.Đất này, giờ bán cũng không được.
Hơn nữa những nhà đầu tư đã bàn bạc cũng đã lan truyền chuyện của nhà họ Cố.
Mấy ngày nay, rất nhiều nhà cung ứng thúc giục tiền, anh cũng đang sứt đầu mẻ trán.
Anh vẫn im lặng không nói, mẹ cũng biết sự tình rất nghiêm trọng, việc này, rất nhanh sẽ truyền ra ồn ào huyên náo.
Thế giới này tàn khốc như vậy, rơi từ ánh hào quang xuống vực thằm quả thực rất khó chấp nhận.Đó là một loại chà đạp tâm hồn, tiền tuy rằng không phải vạn năng, nhưng là mang lại độ ấm.
Anh không thể không thừa nhận, nếu trong tay có tiền, đừng nói một người, cả thế giới đều dịu dàng với mình.
Nhà họ Có, là tâm huyết cả đời của cha mẹ, anh quyết không thể để Cố Thị ngã xuống.
Ầ: Cố Ức Lâm cắn chặt răng, trong lòng giằng xé, ánh mắt nhìn thẳng vào phía trước, nhưng không có nhìn ra Trầm Giai Kỳ đang bận rộn đi về cửa hàng.
Duyên phận hai người lúc đó, cứ như vậy mà bỏ lỡ.
Trầm Giai Kỳ ra ngoài mua gia vị, hiện tại vừa trở về.
ï Cố Ức Lâm cắn chặt răng, trong lòng giằng xé, ánh mắt nhìn thẳng vào phía trước, nhưng không có nhìn ra Trầm Giai Kỳ đang bận rộn đi về cửa hàng.
Duyên phận hai người lúc đó, cứ như vậy mà bỏ lỡ.
Trầm Giai Kỳ ra ngoài mua gia vị, hiện tại vừa trỏ về..