Lam Hân liền nói: “Mẹ cũng không thèm để ý chút nào.”
Lập tức, cúi đầu tiếp tục ăn cháo.
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua cô, đúng là mấy lời chửi rủa đó không ảnh hưởng đến cô, nhưng lại ảnh hưởng đến Lục Hạo Thành anh.
Sau khi ăn xong bữa sáng, cả hai cùng nhau đi làm.
Xe chạy đến tòa nhà của tập đoàn Lục Thị, Lam Hân bỗng nhiên nhìn thấy đám phóng viên đang tụ tập ở cửa chính, còn có vài người quần chúng hóng chuyện, đang đợi xem kịch vui.
Một số người còn mang theo biểu ngữ, [ Lam Hân, không được vũ nhục nam thần của chúng tôi! ] [Lam Hân, đồ không biết xấu hỗ, cút khỏi tập đoàn Lục Thị! ] [Lam Hân, trả Hạo Thành lại cho chúng tôi! ] Lam Hân hơi rụt người, nhìn thoáng qua người đàn ông đang lái xe, nói: “Lục Hạo Thành, lần này hình như rất nghiêm trọng nha! Dưới tầng đều là phóng viên, còn có mấy người hâm mộ của anh nữa.”
Cô rõ ràng ngay cả bạn trai cũng chưa có, nháy mắt liền biến thành kẻ thứ ba đoạt vị.
Nào có ai oan ức như vậy chứ?
Lục Hạo Thành thờ ơ liếc đám phóng viên cùng biểu ngữ, ánh mắt âm trầm u ám.
“Lam Lam, đừng sợ!” Giọng anh dịu dàng như dỗ trẻ con, lại làm cho người ta cảm giác vô cùng an toàn.
Không phải cô không sợ thì có thể giải quyết được vấn đề.
Lam Hân nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, đầu cũng cúi thấp xuống, chắc chẳng ai nghĩ đến, cô lại đang ngồi trên xe Lục Hạo Thành.
Tiến vào bãi đỗ xe, Lam Hân nhìn qua cũng thấy phóng viên, có nhằm không vậy, qua một đêm thôi mà cô được săn đón đến vậy ư?
Đây là chuyện quái gì vậy?
“Lục Hạo Thành, hai chúng ta còn có thể đi lên không?”
Lục Hạo Thành: “Lam Lam, có anh ở đây, em không cần lo lắng.”
“AI” Nếu anh đã nói như vậy, cô cũng không còn gì phải lo lắng.
Lục Hạo Thành đỗ xe xong, liếc qua đám phóng viên đứng trước cửa thang máy.
Anh thong dong xuống xe, mở cửa xe cho Lam Hân nắm tay cô đi vê phía trái bãi đậu xe.
Nơi này có một lối đi nhỏ, vị trí khuất.
Lam Hân thấy vậy liền hỏi, “Lục Hạo Thành, anh đã chuẩn bị lối đi bí mật cho mình hả?”
Lục Hạo Thành không chút để ý “Lúc ấy thiết kế tòa nhà có xây thêm một lối.” Không nghĩ tới sẽ có lúc cần sử dụng.
Nhưng đây cũng là lần đầu tiên anh dùng tới.
Lục Hạo Thành dẫn Lam Hân lên tới tầng hai, trực tiếp tiến vào thang máy, anh vẫn như cũ không muốn buông tay Lam Hân ra.
Lam Hân đành nói: “Lục Hạo Thành, anh buông ra đi, nếu không em liền thật sự trở thành kẻ thứ ba.
Ngay cả bạn trai còn chưa có, thật sự oan uỗng.”
Lục Hạo Thành nhìn cô, thấy cô rõ ràng nói thật oan, vẻ mặt lại không thấy oan ở chỗ nào, khóe miệng anh nhếch lên, “Lam Lam, ai nói em không có bạn trai 2”
Lam Hân vẻ mặt khó hiễu,nhìn anh như muốn nói chẳng lẽ cô có bạn trai sao?
“Ai? Sao em lại không biết!”
Lục Hạo Thành cười chỉ chỉ chính mình, tự đề cử: “Lam Lam, anh, anh trai Hạo Thành của em.”
Chuyện khi nào vậy, sao cô không nhớ rõ mình có một người bạn trai giàu có và đẹp trai như vậy từ khi nào?
“Anh Hạo Thành, anh còn chưa tỉnh ngủ sao?” Lam Hân hỏi, Lục Hạo Thành bị gì vậy?
“ha.
0i ” Lục Hạo Thành vừa nghe cô gọi một tiếng anh Hạo Thành, vui vẻ cười khẽ, “Em gái Lam Lam, hiện tại anh rất tỉnh táo, sau này tất cả tài sản đều về do em quản, anh cũng là của em, tất cả mọi thứ của anh đều thuộc về em.”
P4, ” Lam Hân nhất thời có chút không phản ứng kịp.
Chuyện này không thể trách cô, gần đây luôn có bánh từ trên trời rớt xuống đầu, khiến cô có chút choáng váng.
“Lục Hạo Thành, trước tiên để em tiêu hóa chuyện này một chút, anh như quá đột ngột rồi.”
Lục Hạo Thành: “Đại mỹ nữ phải làm giàu à, không vội, từ từ tiêu hóa.” Lục Hạo Thành đọc tên wechat của Lam Hân, mỉm cười đầy ân ý.
Lam Hân vừa nghe anh nói trắng ra như vậy, yên lặng nhìn anh, không vội?
Tim cô hiện tại muốn nhảy ra ngoài rồi, có thể không vội sao?
Sao cô lại có sức hấp dẫn như vậy chứ? Điều này cũng đáng để bản thân tự hào đi.
Còn có, con người sống trên đời, có ai không muốn mình trở nên giàu có?
Tên wechat của cô hình như cũng không ảnh hưởng đến ai?
Cần Nghiên còn để là @ tôi đang trên đường trở thành một phụ nữ giàu có Trò chuyện một lúc, thang máy đã tới tầng hai mươi lăm.
Vừa ra khỏi thang máy, Mộc Tử Hoành trưng ra vẻ mặt đầy lửa giận, dáng vẻ bênh vực kẻ yếu của anh khiến Lam Hân có thể cảm giác được trên người anh còn tỏa ra ánh sáng của công lý.
Nhìn thấy Lam Hân cùng Lục Hạo Thành bình yên vô sự, người nào đó có chút khó tin.
“Lam Lam, phía dưới nhiều phóng viên như vậy, hai người làm sao đi lên được, tôi còn đang ngồi trong này đợi lệnh đây?”
Lam Hân cười nói: “Quản lý Mộc, thật đáng tiếc, anh đợi lệnh không công, vắt vả rồi.”
Mộc Tử Hoành lau một phen mồ hôi lạnh, “Thiếu chút nữa tôi đã gọi cho Tô Cảnh Minh đến, tên đó là một phần tử bạo lực.
Chuyện gì qua tay cậu ta đều có thể giải quyết.”
Lam Hân: “Quản lý Mộc, lần đầu tiên anh khiến tôi có cảm giác tiền không phải vạn năng, nắm đắm.
mới là vạn năng.”
Mộc Tử Hoành nhìn cô: “Lam Lam, cô trở nên thô tục như vậy từ khi nào vậy 2”
Lam Hân: “Tôi trước nay đều thô tục như vậy.”
Mộc Tử Hoành hoang mang: “Lam Lam, trước kia tôi không có phát hiện.”
Lam Hân cười hỏi: “Wechat của Nghiên Nghiên là gì?”
Mộc Tử Hoành: ” Tôi đang trên đường trở thành một phụ nữ giàu có.”
Lam Hân lại hỏi: “Của tôi thì sao?”
Mộc Tử Hoành mày nhíu nhíu: “Đại mỹ nữ phải làm giàu.”
Lam Hân: “Cho nên, tôi vẫn luôn thô tục.”
Mộc Tử Hoành mặt đầy ba vạch đen.
“Vậy cô cũng không thể lôi kéo vợ tương lai của tôi xuống nước nha” Mộc Tử Hoành bênh vực thay Nhạc Cần Nghiên.
Lục Hạo Thành: “Mộc Tử Hoành, cậu nhàn rỗi quá sao?”
Mộc Tử Hoành nghe đại boss nổi giận liền bật lại: ” Lục Hạo Thành, cậu còn không biết xấu hổ, chỉ nói cuối tuần không tăng ca, ở nhà lo yêu đương, đem tất cả chuyện đều giao hết cho chúng tôi, cuối tuần tôi đã phải tăng ca, làm tận đến tối mịt, Âu Cảnh Nghiêu còn ở cùng tôi đấy Cho nên, thưởng cuối năm, cậu phải cho chúng tôi dày hơn chút.”
Lục Hạo Thành khẽ liếc mắt một cái “Xem công trạng!”
Mộc Tử Hoành không tin nổi, đây không phải rõ ràng vì bênh vực vợ mà trả thù anh sao?
Lam Hân cười cười, đi về văn phòng mình.
Lục Hạo Thành gọi với, “Lam Lam, cơm trưa anh sẽ bảo nhà hàng đưa tới, chúng ta cùng nhau ăn.”
Lam Hân không quay đầu lại, gật đầu đáp: “Được”
Lục Hạo Thành lúc này mới cười đi về phòng mình, vừa đi vừa nói chuyện: “Mộc Tử Hoành, hôm nay không có cuộc họp, gọi Âu Cảnh Nghiêu đến văn phòng tôi.”
Mộc Tử Hoành không hài lòng nhìn qua, anh đã phải làm trâu làm ngựa như vậy, cậu ta vẫn không có chút tình nghĩa.Mộc Tử Hoành chấm nước mắt tìm Âu Cảnh Nghiêu kể khổ.
Ninh Phi Phi vừa thấy Lam Hân tiến vào, liền kích động nói: “Quản lý Lam, cô bình yên vô sự lên được đây thật tốt.”.