Âu Cảnh Nghiêu thấy Lục Hạo Thành không để ý tới mình, tiếp tục gửi tin qua.
@ cưỡi ốc sên đuổi theo tên lửa: [ Lục Hạo Thành, cuộc đời cậu kết thúc rồi.
] Lục Hạo Thành nhíu mi, tên Âu Cảnh Nghiêu này, hôm nay sao lại rảnh rỗi như vậy?
[ Ta tự có chế độ định dạng.
] Lập tức ném điện thoại qua một bên, thông báo tin nhắn có vang lên anh cũng không thèm liếc mắt.
Lam Lam đồng ý đêm mai sẽ cùng anh đi xem phim, anh phải hoàn thành công việc càng sớm càng tốt.
Hơn nữa còn phải bảo vệ Lam Lam, cùng cô tan làm.
Như vậy mới có thể bồi dưỡng tình cảm được.
Lục Hạo Thành càng nghĩ càng vui vẻ, làm việc càng hăng Say.
Lúc chuẩn bị tan ca, Ninh Phi Phi sửa sang lại tư liệu, chuẩn bị ra về, cô cầm lấy di động lướt xem tin tức.
Bỗng nhiên, thấy có một thông báo.
Sau khi đọc rõ ràng từng chữ, miệng há hốc, lập tức ngẳng đầu nhìn Lam Hân: “Quản lý Lam, mau đến xem, tập đoàn Lục Thị thu mua giải trí Hoa Chúng.”
Cô nâng vẻ mặt mê man nhìn Ninh Phi Phi.
“Phi Phi, cô vừa rồi nói cái gì? Lặp lại lần nữa.” Cô vừa mới nghĩ một vài chuyện, không có nghe rõ ràng.
Ninh Phi Phi vẻ mặt cấp bách nói: “Quản lý Lam, tập đoàn Lục Thị thu mua: giải trí Hoa Chúng, trời ạ, tập đoàn Lục Thị cũng quá có tiền rồi.”
TÂN ” Lam Hân bỗng nhiên cảm thấy được, việc này có chút quái dị.
Cô thật cần thận hỏi: “Phi Phi, Tiêu Nhược Huyên thuộc công ty giải trí nào?”
Ninh Phi Phi tra xét một chút, cúi đầu nói: “Quản lý Lam, hình như là giải trí Hoa Chúng, hơn nữa đã có thông báo Tiêu Nhược Huyên chấm dứt hợp đồng, hơn nữa bị giải trí Hoa Chúng cắm….cắm sóng.”
Lam Hân nhíu mi, trùng hợp như vậy?
Ninh Phi Phi bỗng nhiên ý thức được cái gì, kích động nhìn Lam Hân, “Quản lý Lam, này giám đốc Lục quả nhiên là danh bất hư truyền, đắc tội người của anh ấy tất nhiên sẽ không có kết cục tốt.
Tiêu Nhược Huyên đăng lên bức ảnh kia, tuy rằng chỉ lộ ra khuôn miệng, nhưng giám đốc Lục là thần, thiên hạ độc nhất vô nhị, người gặp qua giám đốc Lục, đều biết đây là anh ấy.
Giám đốc Lục bị cô ta lôi ra làm trò đùa, khẳng định sẽ không bỏ qua.”
CÀ Thất ” Lam Hân có chút không biết Ninh Phi Phi nói một câu vị thần độc nhát vô nhị có ý gì?
Cô không ngại học hỏi: “Phi Phi, thần độc nhất vô nhị là cái gì?”
Ninh Phi Phi cười nói: “Quản lý Lam, chỉ có gặp qua giám đốc Lục, mới biết được, hoa hồng rốt cuộc là hình dạng gì! Cô vừa mới đến thành phố Giang nên không biết, giám đốc Lục ở thành phố Giang rất nỗi tiếng, đầu giường của rất nhiều phụ nữ đều dán áp-phích của giám đốc Lục áp-phích, môi đỏ cánh hoa hồng thật mê người.”
Sao Lục Hạo Thành lại hot như vậy?
Cô đỡ trán hỏi: “Phi Phi, đầu giường cô cũng dán sao?”
“Vâng!” Ninh Phi Phi nhanh chóng gật đầu, “Quản lý Lam, cô không biết rồi, tập đoàn Lục Thị chính là công ty ngập tràn mỹ nam tuyệt sắc ở thành phố Giang, quản lý Tô, quản lý Mộc, thư ký Âu, giám đốc Lục, còn có một mỹ nam khác, gọi là gì tôi đã quên, dù sao năm tắm áp phích của năm người bọn họ trong nhà tôi đều có, mở mắt ra có thể nhìn thấy, chết cũng mãn nguyện!”
Lam Hân: Cô bé này, có lẽ đầu óc có chút não tàn.
Lam Hân thật muốn nói: xem lại bản thân cô đi, đều đã chảy nước miềng.
Lam Hân: “Phi Phi, có thể bình thường chút được không? Mau lau nước miếng.” Lam Hân nhịn không được nhắc nhở cô một câu.
Ninh Phi Phi”Ha hả” cười, lau khóe miệng, “Quản lý Lam, bốn người họ đi cùng một chỗ _, quả thực bùng nỗ, giá trị nhan sắc rất cao, tóm lại khiến người ta tự hỗ thẹn.”
Mỗi một lần nhìn thấy Lục Hạo Thành cô đều sợ hãi, nhìn Âu Cảnh Nghiêu, tim lại như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhìn Mộc Tử Hoành, cô nghĩ muốn tiến lên nói hai câu, nhưng lại không tự tin.
Mỗi lần nhìn Tô Cảnh Minh, dáng vẻ cao lớn đó, luôn khiến người ta có cảm giác an toàn.
Lam Hân nhìn Ninh Phi Phi trầm mê _, nhịn không được co rút khóe miệng.
Cô nhìn thời gian nói: “Phi Phi, đã đến giò, chúng ta tan ca đi.”
Ninh Phi Phi từ trong ảo tưởng trở lại hiện thực,cảm giác như hai chân rơi xuống đất, bỗng nhiên rất áp lực.
Cô đứng dậy, nhìn ảnh chụp Lục Hạo Thành trên tin tức: “A, quản lý Lam, giám đốc Lục sao có thể đẹp trai như vậy, trời ban cho anh ấy khuôn mặt đó, rốt cuộc là kiểu con gái nào mới xứng đôi với anh ấy?”
“
Eanihian.”……
“Không biết?” Lam Hân có chút buồn bực.
Lục Hạo Thành gia thế tốt, bối cảnh tốt, không cần màu mè, cũng có thể duy trì sự nỏi tiếng của mình.
Lục Hạo Khải và anh em với anh, nhưng Lục Hạo Khải lại chẳng ra thể thống gì, địa vị ngang nhau, nhưng sự chênh lệch quá lón.
Ninh Phi Phi cười thần bí, nghĩ muốn mở miệng, bỗng nhiên nhìn thấy Lục Hạo Thành cùng Âu Cảnh Nghiêu đã đi tới, cô cười chào hỏi: “Giám đốc Lục, thư ký Âu.”
Hai người gật đầu, Lục Hạo Thành nhìn Lam Hân.
Lục Hạo Thành: “Thư ký Âu, trợ lý Ninh, hai người đi trước đi.”
Âu Cảnh Nghiêu xoay người bước đi.
Mà Ninh Phi Phi nhìn Lam Hân cười cười, “Quản lý Lam, buổi tối vui vẻ.”
Lam Hân nghỉ hoặc nhìn thoáng qua cô, vẻ mặt mông lung, cái gì vui vẻ?
Ninh Phi Phi cười hướng cô phát phát tay, rất nhanh rời đi.
Cô nâng mắt, đối diện với ánh mắt ôn nhu của ai đó, đáy lòng chợt rung động, mắt cũng sáng hơn rất nhiều “Lam Lam, chúng ta về nhà đi!” Tiếng nói dễ nghe, mị hoặc lòng người.
Lam Hân không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Cô cúi đầu đi về phía trước, trong đầu lơ lửng câu nói của Ninh Phi Phi: “Không biết người phụ nữ nào mới xứng đôi được với anh?”
Dựa theo tiêu chuẩn của phụ nữ mà đánh giá, Lục Hạo Thành quả thật là một người đàn ông tốt.
Một người đàn ông tốt, không chỉ đẹp trai và có thể kiếm tiền, còn muốn không thể thiếu một số điều kiện về phần cứng, cũng không thể dùng tiền để cân nhắc.
Điều quan trọng hơn là thể hiện năng lực và tỉnh thần trách nhiệm của người đàn ông này.
Lục Hạo Thành nhìn bóng lưng cô, thực kiên cường, lúc này một câu không nói, khiến trong lòng anh có chút lo lắng.
“Lam Lam.”
“Vâng!”
“Em không sao.” Lam Hân quay đầu lại nhìn thoáng qua anh, tựa hồ biết anh đang lo lắng cái gì?
Lục Hạo Thành: “Lam Lam, nhưng trên mặt em có viết em có chuyện?”
“Lam Hân nhìn người đàn ông, mỗi cử chỉ đều tự nhiên cao quý, cô cười nói: “Nếu anh lo lắng tâm trạng em không tốt vì mấy lời chửi rủa trên mạng, vậy thì hoàn toàn không cần lo.
Khó khăn mài dũa bản thân, máy chuyện nhỏ này không thể ảnh hưởng đến em.”
Cô thản nhiên cười cười, cô chỉ sợ nó ảnh hưởng đến ba anh em Tiểu Tuần.
Lục Hạo Thành nhìn cô nói: “Lam Lam, emi không có việc gì là tốt rồi, đêm nay chúng ta không về nhà ăn cơm, đi ăn ngoài đi!”
Lam Hân vui đùa nói: “Lục Hạo Thành, anh còn chê chuyện xấu của hai người chúng ta không đủ nhiều sao? Nếu như bị phóng viên bắt được chúng ta cùng đi cùng về, danh vị kẻ thứ ba em ngồi vững rồi.”.