Lâm Mộng Nghỉ nhìn thoáng qua cửa phòng Cố An An, đáy lòng hối hận không thôi.
Cùng một đứa trẻ, cùng một cách giáo dục, tại sao hai đứa con trai của cô lại rất tốt bụng, mà tại sao An An lại trở nên như thế này.
Hai đứa con trai của bà không nỗi trội trong số những con cái gia đình thế gia, nhưng chúng cũng tính là biết giữ quy củ trong đám ăn chơi trác táng đó.
Hai đứa không lăng nhăng bừa bãi, không tổn thương con gái nhà người ta, điểm này vẫn khiến bà rất tự hào.
Lâm Mộng Nghi thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ, bà bảo lái xe qua đây, chở mình tới công ty.
Hiện tại công ty đang rối ren, bà cũng không có thời gian để ý tới những chuyện khác.
Về phần Cố An An, bà sẽ đích thân giám sát.
Cố An An đứng cửa sổ sát đất, nhìn Lâm Mộng Nghi ngồi xe rời đi, cô ta lạnh lùng cười cười, mẹ, hiện tại, không cần có nhà họ Cố, con cũng tự có chỗ dựa tốt hơn.Nhưng tất cả của nhà họ Cố, vẫn có một phần của con.
Chỉ hy vọng mẹ đồng ý cho cô ta cỗ phần công ty, không được nuốt lời, nếu không cô ta cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì.
Cô ta tiến vào Lục gia, sẽ được đến 5% cổ phần công ty.
Đây là những gì sáng nay Lục Hạo Khải nói với cô ta.
Đây là một bất ngờ ngoài dự đoán, Lục Dật Kha là người ưa sĩ diện, tất nhiên sẽ không đối xử tệ với con dâu, hôn lễ cũng sẽ rất long trọng.
Cố An An khoanh tay, vẻ mặt vô cùng cao ngạo.
Bỗng nhiên, điện thoại lại vang lên, Cố An An vừa thấy, lại là Tiêu Nhược Huyên gọi đến.
Cô ta có chút cáu kỉnh tiếp điện thoại.
“Alo!”
“Cố An An, cô phải giúp tôi, hiện tại tôi sống không nổi nữa.”
Giọng Tiêu Nhược Huyên rất lớn, Cố An An không thể không đưa điện thoại ra xa.
Một lát sau, mới đưa tới bên tai, cười lạnh nói: “Tiêu Nhược Huyên, cô bảo tôi giúp cô thế nào? Nhìn xem cô làm ra chuyện ngu ngốc gì, thanh danh đã xấu như vậy, cô còn dám dùng quy tắc ngầm, hiện tại mặc kệ làm cái gì, đều không thể che đậy hành vi của cô nữa rồi.”
Tiêu Nhược Huyên khóc lóc nói: “Sao tôi biết sẽ có người rình rập chứ? Lại bị đưa lên mạng.
Mọi chuyện đều là cô dựng lên, trước đó tôi cũng không muốn làm như vậy, chỉ muốn tự mình đi hủy Lam Hân, là cô đưa ra đề nghị, tôi mới làm như vậy, cô mới là kẻ đầu sỏ, lúc này cô phải giúp tôi.”
Lời nói của Tiêu Nhược Huyên rất dứt khoát, Cố An An cau mày.
Người bị dồn đến đường cùng, chuyện gì cũng làm ra được.
Nếu trước kia Tiêu Nhược Huyên nói như vậy, Cố An An có lẽ sẽ có vài phần e ngại, nhưng hiện tại cô ta đã là vợ của Lục Hạo Khải, họ Lục, họ Cố, cũng không là Tiêu Nhược Huyên có để động vào được.
Cô ta châm chọc nói: “Tiêu Nhược Huyên, có một số chuyện phải nghĩ kỹ rồi mới nói, tôi bảo cô làm vậy khi nào? Cô cũng đừng quên, lúc trước là cô hỏi tôi nên làm gì, chỉ cho cô mộ đề nghị, quyết định thế nào là dựa vào chính cô, hiện tại tôi đã là con dâu của Lục gia, cho dù cô đem sự thật nói cho người khác, cảm thấy sẽ có người tin tưởng sao?”
Đối phương quả nhiên trầm mặc.
Cố An An vừa lòng cong khóe môi.
Bởi vì có nhà họ Cố, nên cuộc sống của cô ta trải qua nhàn hạ êm đềm, nhà họ Cố.
rất có tiền, cô ta tùy ý tiêu xài, mẹ cũng không nói qua cái gì?
Quả thật là người mẹ tốt, đáng tiếc không phải là mẹ ruột của mình.
Cố Ức Lam trở về, sẽ cướp đi tất cả.
Tất cả đều của cô ta, nhát định sẽ không để Cố Ức Lam cướp đi.
Tiêu Nhược Huyên lớn tiếng quát: “Cố An An, xem như cô lợi hại”
Cố An An vẫn giữ nguyên tư thế nghe điện thoại, cau mày nói: “Tiêu Nhược Huyên, tôi nói với cô hai lần, chuyện này không liên quan đến tôi, là cô nhịn không được chạy tới công ty Lục Hạo Thành xử lý Lam Hân.”
TCÓU in, ” Tiêu Nhược Huyên tức giận cúp điện thoại.
Cố An An lúc này mới từ từ đặt điện thoại xuống, mỉm cười với vẻ mặt khinh bỉ.
Hiện tại, nước lên thì thuyền lên, phụ nữ ở thành phố Giang này, ai không muốn gả vào Lục gia, cô ta đã nhanh chân đến trước.
Lam Hân, tôi còn thủ đoạn ác liệt hơn đối phó cô, từ từ tiếp chiêu đi!
Cố An An lạnh lùng cười, bước vào phòng thay đồ, trang điểm nhẹ nhàng đơn giản cho bản thân, cô ta muốn đến tập đoàn Lục Trăn nhìn một cái, nhà thiết kế mới là ai?
Nếu đến tập đoàn Lục Thị làm việc, đó là không có khả năng.
Nhưng cô ta có thể đến tập đoàn Lục Trăn làm việc.
Tối hôm qua cô ta xem qua tư liệu, phát hiện đối thủ một mắt một còn của Lý Nghệ Na_, Bùi Dao Tỉnh.
Thấy Lý Nghệ Na đã nhận học trò, bà ta cũng muốn tìm một người nối nghiệp, khiêu chiến với học trò của Lý Nghệ Na.
Sau khi thu thập nhiều thông tin, cô ta biết tại sao hai người này lại trở thành đối thủ của nhau.
Bùi Dao Tinh năm đó cướp đi người đàn ông của Lý Nghệ Na, hai người trước đó là chị em tốt, sau lại biến thành kẻ thù.
Bùi Dao Tinh cùng người đàn ông kia kết hôn.
Nhưng Lý Nghệ Na lại xuất sắc hơn rất nhiều, hai người trong giới thiết kế vẫn ngầm đấu đá.
Hiện tại, nhìn vào thân phận, Bùi Dao Tỉnh cũng sẽ nễ cô ta vài phần.
Cố An An hiểu tính cách của Bùi Dao Tinh, người phụ nữ này rất giàu có, nhưng là mắt cao.
Không giống với Lý Nghệ Na, Lý Nghệ Na chỉ nhận thiết kế không nhận người.
Cho nên lúc này, cô ta tự tin chắc chắc, Bùi Dao Tinh sẽ nhận mình là học trò.
Cố An An suy nghĩ trước sau, cầm lấy tác phẩm thiết kế của mình trong khoảng thời gian này.
Trước hết vẫn nên qua bên Bùi Dao Tinh kia, chờ cô ta trở thành người nối nghiệp của Bùi Dao Tinh, Lục Hạo Khải phải công nhận năng lực của bản thân.
Bùi Dao Tinh cũng không biết vì cái gì? Kết hôn đã nhiều năm nhưng không có con.
Cũng không nhận con nuôi, đúng là cơ hội để cô ta chen vào.
Tối hôm qua bà ta mới đề xuất tìm người nối nghiệp, cơ hội này cũng là ước mơ của rất nhiều nhà thiết kế.
Với kinh nghiệm tích lũy bao năm, bậc thầy như bọn họ chỉ cần bình luận một hai câu thì còn hơn đọc một cuốn sách cả chục năm trời..
Đúng giờ tan ca, Lục Hạo Thành xuất hiện ở trước văn phòng Lam Hân.
Ninh Phi Phi lúc này rất thức thời, không đợi Lục Hạo Thành mở miệng, cô liền chào tạm biệt Lục Hạo Thành rồi rời đi.
Lục Hạo Thành đối với hành động của Ninh Phi Phi rất vừa lòng cười cười.
Lam Hân đang thu dọn đồ đạc, nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành, cười nói: “Giám đốc Lục, anh tan tầm còn tích cực hơn nhân viên, đây cũng không phải chuyện tốt.”
Lục Hạo Thành không chút để ý tiêu sái đi vào, anh nới lỏng cà vạt, nhướng mày.
Dáng người cao lớn đứng sau Lam Hân, lúc này đang nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực lửa tình.
“Lam Lam, anh đón em đi về đúng giờ.”
Lam Hân bỏ tư liệu vào túi, tùy ý vén tóc bên tai, một bộ blazer hồng phán, khiến màu da cô càng thêm trắng hồng.
“Tin đồn nói anh là người tham công tiếc việc, thật đúng là không thể tin vào máy tin vỉa hè.” Lam Hân cười cười đi về phía trước, có anh đưa đón, cô thoải mái hơn rất nhiều, chiếc xe mà cha để lại cho cô rất đắt, cô không muốn đết tiền đâu..