Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ


“Hai hai c1 “Kỳ Kỳ, giỏi lắm.” Dịch Thiên Kỳ cười sủng nịch nhìn Kỳ Kỳ.

“Ông, tất nhiên, cháu là cháu ông mà.” Lam Tử Kỳ kiêu ngạo cười, đắc ý nhìn mẹ, ông cũng ủng hộ mình.

Lam Hân bát đắc dĩ lắc đầu: Được được! Mọi người đều nói đúng, nhanh ăn cơm đi, cơm nước xong trở về nghỉ ngơi, ba anh em con trốn trong phòng chơi một ngày, đang làm cái gì vậy?”
Lam Tử Kỳ cười nói: “Mẹ, còn có thể chơi cái gì, đều tự làm chuyện mình thích.”
Lam Hân: “Khó có được ngày ba anh em các con không đi đọc sách.”
Lam Tử Tuấn nói: “Mẹ, gần đây không có sách gì muốn đọc.

Sẽ không đi.”
Lục Tư Tư kinh ngạc nhìn ba anh em, cười nói: “Ba anh em cháu thích đọc sách?”
Mộ Thanh liền trả lời: “Tư Tư, ba anh em Tiểu Tuấn, lúc rảnh rỗi đều đi nhà sách để đọc sách, sau này Phi Dương cũng đi theo chúng đi, cách đây không xa còn có tàu điện ngầm, bọn chúng có thể tự mình đi.”
A…!” Lục Tư Tư ngạc nhiên nhìn anh em Lam Tử Tuấn.

“Các cháu còn tự mình đi tàu điện ngầm?”
Lam Tử Kỳ cười hỏi: “Cô, có vấn đề gì sao?”
Mộ Thanh nhắc nhở nói: “Kỳ Kỳ, con nên gọi là bác.”
Lam Tử Kỳ cũng không so đo, dù sao đều là người một nhà, xưng hô thế nào cũng được.

Lục Tư Tư nhìn thông minh lanh lợi Kỳ Kỳ, cười nói: “Kỳ Kỳ, cháu có thể đi tàu điện ngầm hả?”
Lam Tử Kỳ vẻ mặt tự nhiên trả lời: “Được nha! Bác, tàu điện ngầm có gì khó, phải đối tuyến, thật sự không rõ phương hướng, có thể hỏi nhân viên công tác.”
Chuyện này đối với ba anh em mà nói, cũng không phải việc gì khó.

Lục Tư Tư nhìn Lam Hân, cười hỏi: “Lam Lam, sao em có thể giáo dục con cái tốt như vậy?”
Lam Hân nhìn con gái, cong môi cười: “Chị gái, không phải em dạy chúng, đều là chúng tự biết, bình thường em bận rộn nhiều việc, đều là mẹ chăm sóc, đây cũng đều là công lao của bà.”
Mộ Thanh ở bên cạnh cười nói: “Lam Lam, mẹ dẫn ba đứa đi tàu điện ngầm một lần, sau đó giải thích một chút, mấy đứa liền tự đi được.”
Lục Tư Tư vừa thấy đứa nhỏ nhà mình, ra khỏi cửa chính là đồ ngốc, đừng nói là tự đi tàu điện ngầm, chỉ bảo nó chạy ra ngoài mua gói muốn, nó đã ngại phiền toái.

Mà Sở Phi Dương rõ ràng cũng không nghe mọi người nói chuyện, lúc ăn cơm di động cũng không rời tay.

Lục Tư Tư tức giận nói: “Sở Phi Dương, bảo con ăn cơm đàng hoàng, không nghịch điện thoại nữa.”
Sở Phi Dương bị mẹ mắng, lập tức đập đũa xuống bàn.

Mọi người vừa thấy, sắc mặt thay đổi.

Lục Hạo Thành nhíu mi, nhưng cũng không nói gì.

Lam Tử Tuấn, Lam Tử Kỳ, Lam Tử Nhiên, vẻ mặt như thường.

Theo lời Lam Tử Kỳ từng nói, mấy đứa trẻ như vậy, hiện tại nhìn thấy cũng không có gì ngạc nhiên.

Sở Phi Dương không vui nói: “Mẹ, làm gì vậy? Bình thường không phải con đều ăn cơm như vậy sao?”
Lục Tư Tư luôn cảm thấy cách giáo dục con cái của mình vốn đã rất nghiêm khắc, nhưng nhìn ba đứa trẻ ngoan ngoãn trước mặt, cô đột nhiên cảm thấy nỗ lực bao năm qua của mình không có tác dụng gì..

Ở cái xã hội này, chỉ có đọc sách, mới có thể bước vào tầng lớp tri thức thượng lưu, chỉ có đủ thực lực tư bản, mới có thể sống, cũng có tôn nghiêm mà sống, mới có thể gặp được một bản thân tốt hơn, cho nên cô mới muốn mang con về nước, trường học quý tộc trong nước, đội hình xa hoa, chắn động cả nước, bước ra từ đây, thấp nhất cũng có bằng thạc sĩ.

Đương nhiên, cũng có chút ăn chơi trác táng, là không tránh khỏi.

Nhưng đối với trẻ em, việc học tuy vất vả nhưng phải tự giác nghiêm túc.Nhưng với Sở Phi Dương mà nói, đừng nói là tự giác, cô chỉ cần nghiêm khắc một chút là nó sẽ khóc nhè.

Mộ Thanh ở một bên nói: “Phi Dương, ăn cơm thì phải lo ăn, muốn làm cái gì, cơm nước xong hằng làm.”
Mộ Thanh quan sát một chút, tính cách của Phi Dương đều là chiều thành quen.

“Không cần, bà ngoại, cha cháu bình thường cũng như vậy, vừa ăn cơm vừa nói chuyện rất náo nhiệt.”
Sở Phi Dương nói xong, liền cúi đầu xem di động.

Lam Hân nhìn thoáng qua Sở Phi Dương, cha mẹ là người thầy đầu tiên của con cái.

Nhiều tính cách hay thói quen của cha mẹ sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của con cái.

Con người sẽ không bởi vì gia đình giàu có, mà trở nên tốt đẹp, gia cảnh tốt chỉ mang đến chất lượng cuộc sống, nhưng nếu muốn làm chủ cuộc đời mình, chỉ có thể tự gia tăng vốn kiến thức, bởi kiến thức là vô hạn.

Một bữa cơm, mọi người đều ăn ngon.

Lục Tư Tư cùng Trầm Giai Kỳ giúp đỡ dọn dẹp bát đũa.

Dịch Thiên Kỳ ngồi xem báo, ngẫu nhiên cùng Lục Hạo Thành nói chuyện phiếm.

Sở Phi Dương vẫn như cũ cho phép mình ngồi chơi game.

Lam Tử Tuần ngòi trong chốc lát, cảm giác nhàm chán, liền tự trở về phòng, mà Lam Tử Nhiên cùng Lam Tử Kỳ đang nghịch vẽ.

Lam Tử Kỳ chuẩn bị tham gia cuộc thi vẽ tranh dành cho thanh thiếu niên toàn quốc.

Lục Tư Tư cũng ngồi một bên, nhìn Lam Tử Nhiên nói: “Cháu là Nhiên Nhiên.”
Lam Tử Nhiên ngắng đầu lên, nhìn Lục Tư Tư nói: “Bác, là cháu.”
Lục Tư Tư híp mắt nhìn cậu: “Sao cứ cảm thấy cháu quen thuộc vậy nhỉ? Trước kia có phải đã từng gặp cháu không.”
Lam Tử Nhiên: “2 2”
Cậu không nhớ rõ, chính mình đã gặp qua bác nha?
Lục Hạo Thành lên tiếng “Chị gái, Nhiên Nhiên hiện tại là ngôi sao nhí, trên TV cũng có rất nhiều quảng cáo của thằng bé.”
“Oal Bác đã đọc quảng cáo dịch vụ công cộng dành cho thanh thiếu niên trước khi trở về Trung Quốc, đã nghĩ đứa trẻ đó rất đáng yêu.

Đứa trẻ đó là cháu?” Cô lúc ấy nhớ rõ nụ cười như sao trên trời của cậu bé, lúc ấy cũng nhịn không được mà mỉm cười, trong lòng còn hâm mộ đây là con cái nhà ai mà đẹp như vậy.

Lam Tử Nhiên nói: “Đoạn quảng cáo đó dường như đã được quay từ nửa năm trước.”
Lục Tư Tư có chút phát điên, cùng lứa tuổi, sao khác biệt lại lớn như vậy?
Dịch Thiên Kỳ đang xem báo, bỗng nhiên nghe được Lục Tư Tư kích động hét lên, nhịn không được ngắng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.

Lục Hạo Thành: “Chị, làm sao vậy?”
“Làm sao?” Lục Tư Tư chỉ chỉ con trai mình, sau đó lại chỉ chỉ Lam Tử Nhiên nói: “A Thành, cùng lứa tuổi, vì sao chị cảm giác Phi Dương như đứa ngốc vậy.”
Lục Hạo Thành”? 2”
Có người nói con mình như vậy sao?
Mỗi người đều có ước mơ, có người mơ mộng xa vời, có người hài lòng với hiện tại.

Lam Tử Kỳ cùng Lam Tử Nhiên cũng ngừng lại, ánh mắt cùng nhìn Sở Phi Dương.

Sở Phi Dương nghe được hai từ đứa ngốc mà mẹ nói, vốn đã không vui vẻ, khi nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của Lam Tử Kỳ, lòng lại càng buồn bực.

PO 05:03 0a 711).

0.

” Cậu ném điện thoại đi, nhắm mắt lại, miệng mở lớn, nhìn không rõ nét mắt, oa oa khóc lớn lên.

Lam Tử Kỳ nhịn không được than thở: “Khóc cũng khó coi như vậy, mình khóc đẹp hơn biết bao nhiêu.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui