Tần Ninh Trăn không thể tin mà hỏi lại một lần, “Lê tiểu thư, cô vừa rồi nói cái gì2Lặp lại lần nữa.”
Bà ta cảm thấy bản thân chắc chắn gặp ảo giác rồi, cả ngày hôm nay gặp toàn chuyện bực bội, quá mệt mỏi.
Lê Hoa lạnh nhạt cười, cũng không sợ lặp lại lần nữa: “Lục phu nhân, lúc này bà phải nghe kỹ đấy nhé.Đây là lỗi của nhà các người, không liên quan gì đến tôi.
Tôi muốn quần áo phiên bản giới hạn mùa này của Lục Trăn, mỗi mẫu một bộ.
Đây là nhượng bộ lớn nhất của tôi, nếu phu nhân đây không đồng ý, như vậy tôi sẽ tổ chức họp báo về vấn đề này.
Cái nào quan trọng hơn, bà ta cũng nên cân nhắc một chút, dù sao bản thân mấy năm nay chỉ tiêu cho nhà họ cũng không ít, lúc này không nhân cơ hội lấy vài bộ quần áo, nhà họ cũng không phải không thiêu vài bộ này.
Tần Ninh Trăn lại trừng lớn ánh mắt nhìn thấy Lê Hoa, “Không phải là hàng cao cấp thôi sao?Giờ sao lại biến thành phiên bản giới hạn vậy 2”
Cái gì gọi là vô sỉ, cái gì là không biết xáu hổ?
Hôm nay bà ta đã được mở mang đầu óc.
Tần Ninh Trăn này cũng đủ tham lam rồi, nhưng còn không theo kịp người phụ nữ trước mặt.
Họ Lê, cũng chỉ là một công ty nhỏ, nhưng lại bám theo đuôi Bùi Dao Tỉnh.
Cách dạy dỗ con gái, quả thật đáng sợ, người phụ nữ như: vậy, lấy phải cô ta sẽ là vận xui tám kiếp.
Tần Ninh Trăn khó thở, phiên bản giới hạn mỗi kiều dáng một bộ, vậy mà cô ả cũng dám nói ra.
Lê Hoa nghe Tần Ninh Trăn nói xong thì cười cười, “Phu nhân, là bà nghe lầm rồi.
Vừa rồi tôi nói là phiên bản giới hạn.”
Tần Ninh Trăn: “…… ” Bà ta còn chưa đến mắt mù tai điếc.
Đúng là tình huống khó lường, Tần Ninh Trăn cũng sẽ có ngày bị người ta đùa giỡn.
Bà ta hít sâu một hơi, khó khăn kéo ra một nụ cười: “Được! Lê tiểu thư, tôi đồng ý.”
Hiện tại cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể nhận lời.
Mọi chuyện đi đến bước này, đều là do cái miệng rẻ rách của Lam Hân kia, sao cô ta có thể nhìn ra được là mẫu của năm ngoái chứ?
Mặc dù là phiên bản giới hạn nhưng kiểu dáng này cũng không được tốt lắm.Không tiêu thụ được một bộ nào.
Nhưng cái thằng nhãi Lục Hạo Khải ngu xuẩn đó làm chuyện như vậy, một doanh nghiệp bị mất uy tín thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Lê Hoa cười vui sướng, kích động mở hợp đồng đã soạn sẵn trong điện thoại ra, nhanh chóng kí tên mình lên rồi đưa cho Tần Ninh Trăn.
“Phu nhân, miệng nói không tính, tôi đã soạn trước hợp đồng, bà ký trước đi, sau đó truyền đến công ty, khi nào mẫu mới được ra mắt, tôi sẽ tự đi chọn quần áo.”
Sắc mặt Tần Ninh Trăn đen như đáy nồi, khó coi vô cùng, cô ta còn chuẩn bị kỹ như vậy.
Tần Ninh Trăn nghẹn một bụng nhưng chỉ có thể ký tên mình lên đó.
“Còn cần tôi đóng dấu cho cô sao?”
Giọng Tần Ninh Trăn lạnh như băng, truyền vào ta Lê Hoa đang kích động bên cạnh Lê Hoa vội cười lắc lắc đầu, “Phu nhân, con dầu thì không cần, vừa rồi hai chúng ta nói chuyện, tôi đều đã ghi âm lại, không sợ bà sẽ nuốt lời.”
“GD vó ” Tần Ninh Trăn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa tức quá mà ngã nhào trên mặt đắt, lần đầu tiên trong đời gặp một người không biết xấu hổ như: vậy,tức đến thổ huyết mắt.
“Mẹ.”
Lúc này, Cố An An mang theo Lâm Tử Thường đi tới.
Lê Hoa thây vậy thì cười cười, “Phu nhân, hôm nay cứ như vậy đi, tôi phải đi rồi.”
Cô ả nói xong, thì lắc mông đi, vẻ mặt hớn ha hớn hở.
Nếu để Mộc Tử Hoành nhìn thấy cảnh này, không thể không nói một câu: “Quả nhiên, kẻ cắp gặp bà già.”
Tần Ninh Trăn nhìn theo bóng lưng Lê Hoa ánh mắt tính toán toát ra tia sáng sắc bén,, Lê Hoa, cô chờ đó, tốt nhất là đừng để tôi nắm được nhược điểm, nếu không, sẽ cho cô biết sói ăn thịt người là thế nào.
Cố An An vừa thấy vẻ mặt Tần Ninh Trăn, đáy lòng suy nghĩ nguyên do.
Lê Hoa này, là người đi theo Bùi Dao Tỉnh, luôn luôn lòng tham không đáy.
Có An An cười giới thiệu nói: “Mẹ, đây là Lâm Tử Thường tiểu thư quản lý thiết kế của công ty E.
H, con tình cờ gặp được ở nhà vệ sinh, bọn con vừa gặp như đã quen thân, nói chuyện cho đến tận bây giờ.”
Vừa nghe là nhà thiết kế, Tần Ninh Trăn có gắng ổn định tâm trạng, ánh mắt lạnh lùng lướt qua trong giây lát.
“Lâm tiểu thư, xin chào!”
Bà ta mỉm cười chào hỏi, nhưng đáy mắt rét lạnh vẫn chưa giảm.
Lâm Tử Thường thong dong cười cười: “Xem ra phu nhân đang gặp chuyện không vui.”
Vừa rồi lúc tới đây, Cố An An đã bảo sẽ giới thiệu qua Tần Ninh Trăn, phu nhân chủ tịch tập đoàn Lục Trăn, đây cũng là một người phụ nữ quyền lực.
Cô ta đã có nghe tới, nhưng công việc kinh doanh của họ mấy năm gần đây cũng không tốt lắm.
Trong ba năm qua, tập đoàn Lục Thị vẫn đứng số một ở thành phố Giang, thứ 6 toàn quốc về lượng tiêu thụ.
Nếu tiếp tục phát triển theo hướng này, tập đoàn Lục Thị sẽ hoàn toàn vượt mặt, hoàn toàn có thể so sánh được với những công ty đa quốc gia.
Cô ta làm quen với Cố An An, là bởi vì người này quen biết Lục Hạo Thành, người đàn ông như một vị thần trong truyền thuyết.
Lần này về nước, là muốn tìm được một người đàn ông xuất sắc như Lục Hạo Thành.
Nhưng anh lại ở cùng Lam Hân, thật sự là đáng tiếc.
Lam Hân không biết xấu hổ như thế, vậy mà trước kia bản thân thật sự ngưỡng một thiết kế của cô ta.
Quả nhiên nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài, một cô gái vẻ ngoài đơn thuần xinh đẹp nhưng lại làm ra những chuyện xấu xa như vậy.
Tần Ninh Trăn nhìn đối phương mỉm cười, mày chậm rãi nhíu lại, trong lòng vẫn nhắc nhở bản thân không được quá nghiêm trọng, dù sao cũng chỉ tổn thất vài bộ quần áo, nhưng bà ta không cam lòng nuốt trôi cục tức này.
“Một chút việc nhỏ mà thôi.”
Lời này nói ra như thể người vừa rồi giận tím người không phải bà ta vậy.
“Vậy là tốt rồi! Phu nhân, Cố tiểu thư, chi bằng chúng ta cùng đi ăn bữa tối đi.”
Lâm Tử Thường đề nghị nói, không biết có thể gặp được Lục Hạo Thành hay không.
Sau khi về nước làm việc, cô ta vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc với Lục Hạo Thành.
.
Truyện Xuyên Nhanh
Lần này có thể vì hợp tác cùng tập đoàn Lục Thị để gặp anh, dù sao công ty của họ cũng được rất nhiều công ty nước ngoài ưu ái sau khi thông qua triển lãm này.
“Được! Tần Ninh Trăn cười đáp ứng, đây là vinh hạnh của chúng tôi.
“
Công ty E.H cũng là một thương hiệu đa quốc gia nỗi tiếng, nếu có thể có quan hệ hợp tác với họ thì rất có lợi cho tập đoàn Lục Trăn.
Cố An An lại hỏi: “Mẹ, Hạo Khải đâu?”
Thằng nhóc khốn đó, một ngày không thấy bóng dáng, hiện tại đã đến lúc trở về, cũng không chịu xuất hiện.
Tần Ninh Trăn nhíu mi nói: “Nó không phải chồng con sao?
Nó đi đâu con cũng không biết, sao ta biết.”
Tần Ninh Trăn lúc đối mặt với Có An An, vẻ mặt luôn mất kiên nhẫn.
Cố An An bình ổn cảm xúc, đối mặt với Tần Ninh Trăn, cô ta phải hít thở sâu mới có thể nhìn không đánh nhau với bà ta..