Ánh mắt ác độc của Cố An An, như có như không dừng trên mặt Lam Hân Khi ánh mắt cô ta chạm đến quần áo Lam Hân đang mặc, mặt Cố An An đanh lại, chỉ thấy Lam Hân mặc một chiếc váy lụa màu trắng thêu hoa màu tím, váy dài đến đầu gối vừa phải, nhẹ nhàng và sang trọng, đường thuê đậm và thiết kế khoét rỗng thể hiện vẻ đẹp giao hòa giữa thiên nhiên và con người, kết cấu mềm mại và khỏe khoắn, gây.
ấn tượng mạnh về thị giác và khiến cô bắt giác toát lên khí chất thần tiên.
Đây chẳng phải là mẫu mới mùa này của công ty họ sao?
Thật xinh đẹp!
Mà Lâm Tử Thường, đang bày vẻ mặt quyến rũ nhìn Lục Hạo Thành, “Giám đốc Lục, xin chào, tôi là quản lý thiết kế của E.
H, công ty chúng tôi rất muốn cùng tập đoàn Lục Thị hợp tác, chúng ta nói chuyện đi.”
Lâm Tử Thường tự giới thiệu xong, vươn tay muốn bắt tay Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành liếc cô ta một cái, vẫn không vươn tay ra, vẻ mặt không chút thay đổi, lạnh nhạt nói: “Nếu muốn bàn chuyện hợp tác, đi nói chuyện với thư ký của tôi.”
Nói xong, anh mang theo Lam Hân rời đi.
Mà Lâm Tử Thường đang làm động tác vươn tay, vô cùng xấu hỗ.
Tuy nhiên cô ta lập tức mỉm cười, vẻ xáu hồ che giấu nơi đáy mắt.
Lúc Lục Hạo Thành đi được vài bước, cô ta chặn đường Lam Hân, sóng vai bên cạnh Lục Hạo Thành, vẫn trưng vẻ mặt quyến rũ, “Giám đốc Lục, tôi nghĩ vẫn nên nói chuyện với anh.”
Lam Hân nhìn thấy hành động của Lâm Tử Thường, vẻ mặt cũng không có nhiều thay đổi, thái độ của Lâm Tử Thường đối với cô đột nhiên thay đổi, chắc chắn có liên quan tới Cố An An, cô nhìn thoáng qua Cố An An, chỉ thấy cô ta đang vui sướng khi người gặp họa, đắc ý vô cùng.
“Đi trước đi!”
Lục Hạo Thành lạnh lùng nói, cũng không biết đang nói ai?
Nhưng nghe vào tai Cố An An cùng Lâm Tử Thường là đang nói về Lam Hân.
Không chỉ có hai người bọn họ cho là như vậy, ngay cả Lam Hân cũng nghĩ như thế.
Lâm Tử Thường nhìn thấy Lam Hân, cong môi cười “Ngại quá, vị tiểu thư này, phiền cô đi trước, tôi có chút chuyện cần bàn với giám đốc Lục đàm.”
Lam Hân đang nghe Lâm Tử Thường gọi một tiếng “Vị tiểu thư này” làm như không quen biết, vô thức nhìn về phía cô ta, chỉ người này nhìn mình đầy khinh thường.
Lâm Tử Thường khiêu khích nhìn Lam Hân, đêm nay có một buổi tiệc, cô ta phải lấy thân phận người đồng hành xuất hiện cùng Lục Hạo Thành.
Người đàn ông này, cô ta vẫn luôn chú ý, anh chưa từng mang phụ nữ đi dự tiệc.
Nếu đêm nay anh cùng cô ta xuất hiện, rất nhiều thứ sẽ thay đổi.
Lam Hân thèm khiêu chiến, cô mỉm cười, đi về phía trước.
“Lam Lam.”
Lục Hạo Thành nhẹ giọng gọi một tiếng.
Lam Hân bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lại nghỉ hoặc nhìn anh, không phải anh bảo cô đi sao?
Sao lại gọi lại?
Lam Hân bày vẻ mặt, không cần giả bộ với em, bàn chuyện làm ăn quan trọng hơn.
Lục Hạo Thành nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của cô gái, đáy lòng có chút bất đắc dĩ.
Anh liếc xéo Lâm Tử Thường, giọng lạnh như băng: “Tôi nói chính là cô, tránh ra.”
Cả người Lâm Tử Thường đột nhiên run lên, vẻ mặt tự tin tươi cười dần đông cứng, trở nên vô cùng xấu hỏ, cô ta biết những tin đồn về anh, không nghĩ tới anh còn lạnh lùng hơn lời đồn, nói như thế nào cô ta cũng là quản lý thiết ké ở Công ty E.H, rất nhiều công ty đều muốn cùng công ty cô ta hợp tác, đã chủ động đem cơ hội cho tập đoàn Lục Thị, chưa từng nghĩ Lục Hạo Thành còn không thèm cảm kích.
Lại khiến cô ta xấu hổ như vậy.
Cố An An cũng cứng đờ, cô ta nghĩ Lục Hạo Thành ít nhiều cũng sẽ cho Lâm Tử Thường một chút mặt mũi, nhưng mà tính tình người đàn ông này, thật khiến người ta chạnh lòng.
“Anh Hạo Thành, Lâm tiểu thư gũng lä..-..° “Câm miệng, nghe giọng của cô tôi đã thấy buồn nôn, cút sang một bên, đừng làm bản mắt tôi.”
Giọng điệu lạnh lùng của Lục Hạo Thành xen lẫn sự tức giận và uy nghiêm, đôi mắt đen tối đáng sợ.
Vẻ mặt ghê tởm với Cố An An không hề che dấu! Cố An An mặt cắt không còn giọt máu, anh rốt cuộc chán ghét mình đến thế nào?
Vô cùng nhục nhã, tim cô ta đau đớn như bị bóp nghẹt.
Đây là người đàn ông cô ta đã yêu 10 năm! Nhưng anh lại chán ghét mình như vậy.
Lam Hân rất ít khi nhìn thấy Lục Hạo Thành lạnh lùng như vậy, ít nhất, khi ở bên Lục Hạo Thành, chưa bao giờ thấy anh như thế, thậm chí còn làm nũng với cô, khiến cô cũng có chút hoài nghi trong thân thể Lục Hạo Thành có phải tồn tại hai linh hồn hay không.
Không khí nháy mắt trở nên quỷ dị.
Lục Hạo Thành tiền lên vài bước, đi đến trước mặt Lam Hân.
“ÔI Thật trùng hợp, quản lý Lam.”
Một giọng nói cọt nhả truyền vào tai Lam Hân.
Người mãi cho đến hiện tại mới xuất hiện, Lục Hạo Khải, vẫn ôm lấy người đẹp ngày hôm qua, nghênh ngang xuất hiện, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào bộ váy gợi cảm của Lam Hân hôm nay.
Lam Hân nhướng mày nhìn hắn cùng người đẹp, cũng không lên tiếng.
Người phụ nữ này rõ ràng biết Cố An An là vợ của Lục Hạo Khải, còn cùng Lục Hạo Khải thân mật khăng khít, cũng không phải là loại người tốt đẹp gì.
Cố An An nhìn về phía Lục Hạo Khải, không có chút thương tâm, chỉ có vẻ châm chọc, tối hôm qua Lục Hạo Khải không có mặt, cô ta biết Lục Hạo Khải đã đi làm gì.
Vào khách sạn với người đàn bà trong vòng tay anh ta, còn những đoạn phim mặn nòng của họ, cô ta cũng giữ lại, để khi ly hôn sẽ thú vị hơn.
Lục Hạo Khải nhìn thấy bầu không khí có gì đó không ồn, nhìn nhìn vẻ mặt quỷ dị của Cố An An, lại nhìn thoáng qua Lâm Tử Thường không quen biết, Lục Hạo Khải vẫn cười lả lướt “Lam Hân tiểu thư, sao cô không nói lời nào, trang phục của cô hôm nay thật xinh đẹp, rất hợp với cô!”
Lam Hân cười nói: “Giám đốc Lục, cám ơn lời khen của nha, anh cũng rất soái! Lây sự hiểu biết của anh, nhất định biết từ “soái” của tôi có nghĩa là gì!”
Chẳng qua chỉ là một con con dế mèn mà thôi! Cô muốn một cước đạp chết tên cặn bã này! Lục Hạo Thành vừa nghe lời này, không vui nhíu mi, nhìn thấy đáy mắt cô gái chợt lóe rồi biến mất giảo hoạt, tâm trạng lại tốt hơn vài phân.
“ÔI”
Lục Hạo Khải híp mắt nhìn Lam Hân, tất nhiên hắn biết từ “soái” trong miệng Lam Hân là ý gì.
Hắn nhìn Lam Hân từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng trên chiếc cổ áo khoét sâu kia, quỷ dị nhếch môi, “Lam Hân tiểu thư hôm nay cũng rất được, từ trong ra ngoài đều có sức“ cám dỗ “mạnh mẽ.
Thảo nào anh trai tôi lại bị cô mê hoặc.
Đây không phải là một từ có thể mô tả được.”
“HaHg..
” lời nói xúc phạm trơ trẽn như vậy, Lam Hân cười lạnh: “Quả nhiên, trong thời đại lắm kẻ não tàn, ở đâu cũng có thể nói lời vàng ngọc, khó trách giám đốc Lục có thể trái ôm phải ấp.”
Lục Hạo Khải cũng không tức giận, vẫn cợt nhả: “Tôi cũng không ngại Lam Hân tiểu thư gia nhập.”
Lam Hân lãnh “Chậc” một tiếng, có người chính là như vậy, cho hắn một chút mặt mũi đã không biết bản thân là cái gì 2.