Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ


Lạc Cần Hi nhìn người phụ nữ lạ mặt trước mặt, hơi chau mày, khuôn mặt đẹp trai nổi lên một làn sóng thiếu kiên nhẫn, “Xin chào!”
Đôi môi mỏng manh, từ từ nhỗ ra hai chữ, ý nghĩa mỏng mát, Lạc Cẩn Hi lúc này rất khác lúc bình thường, lạnh lùng khiến người ta không dám đến gần anh ấy.

Trước mặt Lam Hân, anh ấy luôn cười vô tư, đó là anh ấy cảm nhận, nụ cười của Lam Hân, như mặt trời ấm áp, một cảm giác hạnh phúc vươn lên từ tận đáy lòng, đó là một loại uy quyền và sự thuần khiết của hạnh phúc.

Cơ thể đầy bụi, đáy lòng hạnh phúc tinh khiết, thể hiện tâm trí.

Anh ấy vô tình nhìn vào vị trí của Lam Hân và nhìn người đàn ông trung niên đến gần Lam Hân hơn.

Lâm Tử Thường nhìn vào mắt anh ấy, con ngươi lóe lên, mỉm cười nói: “Lạc tổng, chúc mừng anh đến Giang thành phát triển, nghe nói công ty của anh bắt đầu rất suôn sẻ, bây giờ đến Giang thành để phát triển, tôi tin rằng tập đoàn Lạc Thị sẽ giống như diều gặp gió.”
“Cảm ơn!”
Lạc Cần Hi vô tư trả lời lại hai chữ, những bước chân vừa di chuyển, Lâm Tử Thường lại chặn lại, chặn bước chân muốn bước đi của Lạc Cần Hi.

Gương mặt khác thường của Lạc Cần Hi thể hiện sự không hài lòng.

Lâm Tử Thường mỉm cười: “Lạc tổng, chúng ta uống một ly nào.”
Lâm Tử Thường nói xong, vẫy gọi phục vụ cách đó không xa.

Người phục vụ ngay lập tức bưng rượu vang đỏ trong khay đến.

Lâm Tử Thường cầm một ly, mỉm cười duyên dáng đưa cho Lạc Cần Hi, bản thân cũng cầm một ly, tuy nhiên, ly cô ta đưa cho Lạc Cần Hi, Lạc Cẩn Hi không hề đưa tay ra cầm lấy.

Thay vào đó, anh ấy lặng lẽ nhìn theo hướng của Lam Hân.

Lam Hân và Lạc Cẩn Nghiên trò chuyện vui vẻ, phớt lờ mọi thứ xung quanh.

Cảm thấy một bóng tối bao phủ mình, Lam Hân nghĩ rằng Lục Hạo Thành đã trở lại, nhưng, một hơi thở dày đục truyền đến, Lam Hân bỗng nhiên ngẳng mặt lên, nhìn vào người đi đến, một người đàn ông trung niên bụng bự, mỉm cười kỳ lạ với cô, đôi mắt híp, đầy ác ý.

Trong lòng Lam Hân bỗng có một linh cảm tồi tệ, sao Lục Hạo Thành vẫn chưa quay lại chứ?
“Người đẹp, cô đẹp quái”
Người đàn ông trung niên, giống như một con thú đói, không chút giấu diễm mà thể hiện sự thèm khát Lam Hân.

Ánh mắt Lam Hân trầm xuống, nhìn vào người đàn ông trung niên trước mặt cô, tay nắm chặt điện thoại của mình, chặt chẽ, có thể nhìn thấy sự khó chịu của cô vào lúc này.

Cô đứng dậy và thì thầm, “Quý ông này, xin nhường một chút.”
Đôi mắt của người đàn ông đó khiên cho cô thấy kinh tởm, trong bữa tiệc lại có người đàn ông như vậy, cô chau mày.

và đề phòng người đàn ông.

“Yo! Đúng là có tính cách, cô không biết tôi là ai sao?
Người đẹp nhỏ bé, cô có muốn đi với tôi tối nay không?”
Người đàn ông trung niên nhìn Lam Hân say sưa, ngón tay sưng phồng, ngắn và dày, nhìn Lam Hân rồi chùi chùi mép.

Lam Hân biết rằng những người ở bữa tiệc tối nay đều giàu có, thân phận của người đàn ông trước mặt này sẽ không bình thường, nhưng…… Cô nheo mắt nhìn người đàn ông vươn tay và nhanh chóng né tránh.

Người đàn ông nhìn, đôi mắt ông ta chìm xuống, ngón tay dày ngắn của hắn, nhanh chóng hướng đến má của Lam Hân, Lam Hân né trái né phải nhiều lần.

Lạc Cần Hi bị Lâm Tử Thường chặn lại nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt điển trai ngay lập tức giận dữ, anh ấy tức giận bước qua.

Ly rượu trong tay của Lâm Tử Thường bị anh ấy đụng rơi xuống đất.

Chất lượng ly rượu rất tốt, rơi xuống sàn nhà mà không bị vỡ, còn nảy lên mặt đất vài lần, lăn vào góc rồi nằm lặng lễ Mà cơ thể của Lạc Cần Hi, nhuốm đầy rượu vang đỏ, anh ấy cúi đầu, nhìn vào quần áo đắt tiền, rượu vang đỏ nhỏ giọt xuống đất, khuôn mặt của anh ấy ngay lập tức ảm đạm đến cùng cực.

“Ay ya, Lạc tổng, tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi, anh hành động quá lớn, làm tôi nhất thời cầm ly rượu không vững, anh không bị thương chứ.”
Khuôn mặt Lâm Tử Thường áy náy nói, ánh mắt cố ý vô tình nhìn vào thần sắc Lạc Cần Hi, đáy mắt hiện lên nụ cười giảo biện.

Lê Cẩn Hi đâu quan tâm đến những điều này, đôi mắt lo lắng của anh ấy nhìn Lam Hân, trong lòng anh ấy bỗng cảm thấy lo lắng, cả bữa tiệc bỗng dưng phát ra tiếng khóc thảm giết lợn, thu hút sự chú ý của tất cả những người có mặt.

Lại thấy người đàn ông trung niên duỗi ngón tay hướng về mặt của Lam Hân, lập tức bị Lam Hân bắt lấy, dùng sức bẻ ra, người đàn ông trung niên bỗng đau hơn giết heo la lên! “Ahhh… đau chết tôi rồi, đau chết tôi rồi.”
Người đàn ông trung niên nắm chặt ngón tay, nhắm mắt hét lên.

Cố Ức Lâm và Cố Ức Sầm vừa mới đến, cũng đang tìm kiếm em gái của họ.

Anh em hai người họ nghe thây tiêng hét, liên nhanh chóng đi đến nơi phát ra tiếng hét.

Còn Lục Hạo Thành, lúc này bị Cố An An và Lục Hạo Khải bám lấy, hai người họ người này một câu người kia một câu, chính là không để cho Lục Hạo Thành rời đi.

Nghe thấy tiếng hét này, trong lòng Lục Hạo Thành khẽ chùng xuống, hướng giọng nói phát ra…… Lục Hạo Thành xoay người rời đi, nhưng Lục Hạo Hải lại mỉm cười đứng trước mặt anh, “Anh cả, hiếm khi chúng ta đến được với nhau, anh có thể cùng em uống một ly không”
Lục Hạo Khải cười ranh mãnh, hôm nay tâm tình hắn không tốt, trêu chọc Lục Hạo Thành, khiến tâm trạng hắn đã tết hơn rất nhiều.

“Anh Hạo Thành, anh đã lâu không về nhà ăn tối, chỉ bằng hẹn một hôm, anh Hạo Thành về nhà ăn tối đi.”
Có An An cũng ở bên cạnh nói.

Cô biết điều mà Lục Hạo Thành ghét nhát chính là trở về nhà cũ, lại càng ghét nhìn thấy gia đình của Tần Ninh Trân.

“Tránh ral”
Lục Hạo Thành đẩy Lục Hạo Khải ra, vừa định rời đi thì đã bị Lục Hạo Khải nắm lấy.

Lục Hạo Thành quay đầu, đôi mắt lạnh giá nhìn chằm vào.

Lục Hạo Khải.

Lục Hạo Khải nhìn thấy bộ dạng kinh hãi này, hắn không thể không buông Lục Hạo Thành ra.

Lục Hạo Thành lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn: “Lục Hạo Khải, nếu để tôi biết cậu giở trò gì, thì tôi sẽ khiến tập đoàn Lục Trân mấy người, ngày mai sẽ không thấy mặt trời, không tin thì thử xem sao?”
Lục Hạo Thành giận dữ nói một tràng, sau đó bước lớn rời đi, đà bình tĩnh và sắc bén khiến Lục Hạo Khải đứng sững sờ, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự trả thù và sự nghiêm túc của Lục Hạo Thành chôn chặt trong lòng.

Cố An An nhìn Lục Hạo Thành cười nhạo, bây giờ quay lại xem, người phụ nữ anh luôn thích giờ phút này đang bị ức hiếp đó.

Lâm Tử Thường không hỗ là đi du học trở về, nói làm là làm, nói làm là làm, rất cừ.

Cố An An mỉm cười: “Hạo Khải, hay là chúng ta cũng qua đó xem kịch hay đi.”
Nói xong, cũng không nhìn vào sự ngây ra của Lục Hạo Khải, từ từ đến hướng của Lam Hân.

Nhưng tiếng hét đó là có chuyện gì vậy?
Cô ta chau mày và đi chệch hướng.

Mà xung quanh Lam Hân, lúc này được bao quanh bởi mọi người.

Người đàn ông trung niên nhìn xung quanh ngày càng nhiều người, tiếng khóc nhỏ hơn rất nhiều.

Ông ta bỗng nhiên thay đổi sắc mặt của mình, giận dữ chỉ vào Lam Hân, “được lắm, người phụ nữ cô, rõ ràng là quyền rũ tôi, tôi không phục, lại đánh tôi, người phụ nữ cô còn thẻ diện không hả?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui