Đoạn video ghi lại lúc Thẩm Thiên Diệu tiếp cận Lam Hân nháy mắt xuất hiện trên màn hình lớn lập tức thu hút ánh mắt mọi người.
“Vị tiên sinh này, xin giữ tự trọng.”
“Ô! Thật là có cá tính, em không biết anh là ai sao?
Người đẹp, đêm nay có muốn cùng anh đây tiêu diêu không?”
Tất cả hình ảnh, Thẩm Thiên Diệu đưa tay chạm vào má Lam Hân, cô không thể nhịn được nữa, mới ra tay.
Sự thật đã rõ ràng, ánh mắt mọi người bỗng nhiên phẫn nộ nhìn về phía Thẩm Thiên Diệu đang ngớ người, hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến, video lại được ghi lại sớm như vậy “Ôi, giám đốc Thẩm, đây là anh có lỗi rồi, cô gái nhà người ta bị anh vu oan như thế, sau này còn mặt mũi nào nhìn ai chứ?”
Một gã đang đứng hóng chuyện, nhìn Thẩm Thiên Diệu, chế nhạo nói.
“Này… ” Thẩm Thiên Diệu đang muốn bịa lý do, lại không tìm được lời nào để biện minh.
Cố An An nhìn cảnh tượng như vậy, đáy lòng chỉ cảm thấy Lam Hân quá may mắn, vậy mà cũng có thể thoát được Vẻ mặt Lâm Tử Thường cũng âm trầm, tên ngu xuẩn Thẩm Thiên Diệu, hiện tại đều tự kéo mình xuống nước.
Cô ta biết Thẩm Thiên Diệu ở bên ban tổ chức, rất thích hoa ngắt cỏ bên ngoài, ưa thích những phụ nữ có vẻ ngoài thuần khiết.
Vừa rồi cô ta cùng Cố An An, có ý ở trước mặt hắn nói về Lam Hân, nói Lam Hân rất dễ dãi như lời đồn trên mạng.
Tên này liền nhịn không được, chạy tới tìm Lam Hân, cô ta cùng Cố An An thương lượng, một người dây dưa Lục Hạo Thành, một người giữ chân bạn của Lam Hân là Nhạc Cần Hi, nhưng tuyệt đối không ngờ chính là, Thẩm Thiên Diệu lại là tên ngu dốt, vài phút sau đã bị Lam Hân đánh cho la oai oái.
Nhạc Cẩn Hi nhìn Lam Hân đang tỏa sáng trong đám người, vẻ mặt ôn nhu mà cười.
“Giám đốc Thẩm, ở địa bàn của người khác gây chuyện, cũng không phải là chuyện tốt.”
Diêu Tuấn chậm rãi bước ra từ trong đám người, mặt lạnh như băng, phụ nữ của Lục Hạo Thành, ở thành phố Giang có ai dám động.Thẩm Thiên Diệu đúng là vả mặt vua mà.Anh ta cầu nguyện thay Thẩm Thiên Diệu, mong hắn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Thẩm Thiên Diệu sửng sốt, nhìn về hướng giọng nói phát ra, chuyện này xong rồi, nêu đến tay công ty, chức giám đốc của hắn cũng coi như bỏ.
Làm ăm mà, phải có danh tiếng tốt, nhưng.
…..
Lục Hạo Thành bỗng nhiên xuất hiện từ trong đám đông, dùng sức một túm lấy thân mình mập mạp của Thẩm Thiên Diệu kéo về sau vài bước.
Còn không chờ Thẩm Thiên Diệu hoàn hồn, Lục Hạo Thành nắm chặt nắm tay, một quyền đánh vào khuôn mặt đầy thịt của hắn.
VẬN nh ” Thẩm Thiên Diệu phun cả nước miếng, ngay sau đó, là máu loãng cùng với tiếng kêu rên.
Diêu Tuấn cách đó không xa nhìn một cái, trong lòng âm thầm thay Thẩm Thiên Diệu đau đớn ba giây, lúc này đây, Lục Hạo Thành thật sự tức giận.
Mọi người thấy Lục Hạo Thành nỗi điên, cũng không từ tự chủ lui về sau vài bước.
Lam Hân kinh ngạc nhìn hành động của anh, có phải hơi bốc đồng rồi không?
Nhưng loại người này đáng bị đánh! Lục Hạo Thành, đánh rất đúng, dưới đáy lòng Lam Hân tự nói.
Diêu Tuấn nuốt một ngụm nước bọt, đặc biệt bội phục bản lĩnh của Lục Hạo Thành, vì phụ nữ của mình mà ai cũng dám đánh.
Người đàn ông kia là ai?
Người quản lý của ban tổ chức đó, lá gan của Lục Hạo Thành, anh ta thật bội phục.
Nhưng tục ngữ nói rất hay, lấy trứng chọi đá, Lục Hạo Thành có cái gì?
Có tiền đó! Thẩm Thiên Diệu tuy rằng là quản lý của ban tổ chức, nhưng nếu so về tiền, Lục Hạo Thành bỏ xa hắn cả ngàn cây số.
Lục Hạo Thành có được thành tựu hiện tại, cũng không phải may mắn một sớm một chiều, anh là nhân vật ưu tú trong giới kinh doanh, ánh mắt độc đáo, có bản lĩnh, mới có thể đạt được vị trí hiện tại.
Tóm lại, trong cuộc đời Lục Hạo Thành, việc kinh doanh cần mấy yếu tố: ra tay tàn nhẫn, ánh mắt chuẩn, chất lượng tốt, chữ tín tốt, đây là những phẩm chất cần thiết trong mắt anh.
Lúc này, Thẩm Thiên Diệu cũng nhận ra Lục Hạo Thành, ánh mắt anh đang âm trầm nhìn hắn.
Âm thanh nghị luận xì xào xung quanh đột nhiên dừng lại, bầu không khí lập tức trở nên kỳ quái.
Cũng trách Thẩm Thiên Diệu này xui xẻo, lúc Cố An An cùng Lâm Tử Thường ở trước mặt hắn nói về Lam Hân, Lục Hạo Thành cũng không có ở cạnh.
Hắn cứ nghĩ Lam Hân không có ai đi cùng, hiện tại lại xuất hiện Lục Hạo Thành, bỗng nhiên cho hắn một đắm, một người Lục Hạo Thành không bao giờ để ý đến người lạ, bỗng nhiên vì một người phụ nữ mà hẳn, tất nhiên hắn hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Thẩm Thiên Diệu nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hung dữ như dã thú của Lục Hạo Thành.
“Đau không?”
Lục Hạo Thành lạnh lùng thốt lên hai tiếng, cú đắm thứ hai chuẩn bị giáng xuống.
Lam Hân tháy thé, vội kéo anh lại, nhìn anh lắc đầu.
Lục Hạo Thành nhìn ánh mắt lương thiện của cô, nắm đắm đã giơ cao, lại chậm rãi buông xuống.
Hành động vừa rồi của Lục Hạo Thành khiến người vây xem thót tim, hiện giờ thấy anh buông tay, cả đám đều thở phào.
“Cút!”Lục Hạo Thành âm u nói.
Thẩm Thiên Diệu híp mắt nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành, sao còn dám ở lâu, lập tức lăn đi.
Lục Hạo Thành nhìn Lam Hân, cảm thấy áy náy, “Lam lam, em không sao chứ?”
Lam Hân chậm rãi cười, “Anh nhìn em có giống bị gì không?”Bình thản giống như chuyện của người khác.
Đám người thấy vẻ lo lắng của Lục Hạo Thành, không khỏi tò mò về quan hệ của hai người.
Lục Hạo Thành là chủ đề được bàn tán nhiều nhất trong giới thượng lưu, mọi hành động của anh đều bị chú ý.
Mà chỉ cần một ánh mắt của Lam Hân có thể ngăn được sự tức giận của Lục Hạo Thành, khiến nhiều người hiếu kỳ về quan hệ của hai người.
Trên mạng có rất nhiều lời đồn đãi, nhưng câu trả lời mơ hồ của Lam Hân khiến mọi người suy tưởng rất nhiều câu trả lời, cũng không thể tìm ra sự thật trong đó.
Lúc này, nhạc nhẹ dần vang lên, Diêu Tuấn tìm một cơ hội thích hợp mở miệng.
“Các vị, không có việc gì nữa, tất cả mọi người tản ra đi, món mới vừa lên thêm, có hứng thú mời qua ném thử.”
Diêu Tuần cũng không quên đề cử món ăn bên mình, tuy rằng là tiệc buffet, cũng phải tranh thủ.
Mọi người vừa thấy không còn gì xem nữa, ai cũng không dám chọc đến Lục Hạo Thành, đều tự thức thời rời đi.
Lâm Tử Thường trao đổi ánh mắt với Cố An An, cả hai cũng yên lặng rời đi.
Cách đó không xa, Bùi Dao Tinh cùng Lý Nghệ Na thấy được một màn vừa rồi, Bùi Dao Tinh nhìn Lý Nghệ Na vẫn trấn định, lạnh lùng cười cười: “Na Na, học trò của cô đúng là không tồi.”
Nói xong, không đợi Lý Nghệ Na trả lời, đã khoan thai rời đi.
Nhạc Cẩn Hi cũng yên lặng rời đi, Lam Hân lại thấy được anh nên lập tức gọi.
“Cần Hi!”
Nhạc Cần Hi nao nao, cô đã thấy anh.
Anh khẽ nhắm mắt lại, ngưng tụ tất cả cảm xúc trên mặt, quay đầu cười với Lam Hân, “Lam lam, tuyệt lắm.”
Lam Hân: “…….” Cô trừng mắt liếc anh một cái “Vừa rồi anh không nhìn thấy em sao?”.