Nhạc Cẩn Hi cười: “Thấy được.”Anh chỉ giả vờ như không nhìn thấy.
Lam Hân nhíu mi: “Vậy sao anh làm bộ như không phát hiện ra?”
Nhạc Cần Hi đáy lòng nói một câu: “Có ý.”
Anh đột nhiên giương mắt liếc nhìn cô, cô gái ngốc này, thật sự không biết phải làm thế nào với cô?
Không phải là để cô cùng Lục Hạo Thành có cơ hội ở chung sao?
Anh cười nói: “Anh không phải còn có việc sao? Em cũng biết, anh bận nhiều việc, có thể tiết kiệm chút thời gian liền tiết kiệm một chút.”
Nhạc Cần Hi tìm một lý do, cô ngốc này không biết, lúc ấy anh xoay người đi, đã phải dùng hết can đảm, mới ép được bản thân không quay đầu lại.
Khi bị cô gọi lại, nháy mắt anh không thể kiềm chế muốn ở lại.
Nhìn vẻ mặt âm trằm kia của Lục Hạo Thành, anh biết rõ Lục Hạo Thành không thích nhìn thấy mình xuất hiện.
Nhưng mà…..
anh tự giễu cười, bọn họ có nhiều mối liên hệ, sao có thể không chạm mặt nhau đây?
Lục Hạo Thành nhìn anh không vừa mắt, anh lại càng không thích Lục Hạo Thành.
Lam Lam là con gái nhà họ Có, cũng là người phụ nữ Lục Hạo Thành đã đợi bao nhiêu năm nay, những chuyện này Lam Lam không nói ra, nhưng tự anh có thể tra ra được.
Cho nên, Nhạc Cần Hi quyết định rời khỏi, để thanh mai trúc mã bọn họ ở bên nhau.
Lam Hân cũng biết anh bận rộn nhiều việc, nhưng chưa từng thấy anh coi trọng thời gian từng giây phút như vậy, cô dặn dò: “Cẩn Hi, bận máy cũng phải chú ý thân thẻ, chăm sóc tốt cho bản thân, lúc nào rảnh anh qua ăn cơm đi, từ lúc Nghiên Nghiên trở về anh vẫn chưa dành thời gian thăm Nghiên Nghiên.”
“Ôi! Anh em còn không yên tâm sao?
Cũng không giống em, thức đêm cũng phải làm việc, anh ăn không đủ no cũng không có sức làm việc.Anh qua bên kia gặp bạn, em ăn nhiều một chút.”
Nhạc Cần Hi nói xong, không đợi Lam Hân trả lời, liền xoay người rời đi.
Lục Hạo Thành nhìn Nhạc Cẩn Hi như vậy, tâm trạng phức tạp.
Lam Hân cũng hơi nhíu mi, Cần Hi có chút là lạ, hy vọng anh có thể mở cửa trái tim, tìm được hạnh phúc của chính mình.
Lục Hạo Thành thấy Lam Hân vẫn nhìn theo bóng lưng Nhạc Cẩn Hi lập tức nói: “Lam Lam, chúng ta trở về đi!”
Lam Hân vừa thấy anh, lại nhớ ra cái bụng đói của mình, nhíu mày nói: “Lục Hạo Thành, không phải anh đi lấy đồ ăn cho em sao, sao lại trở về tay không?”
LỤG ao =1hanh:?: các ” Anh vừa rồi nhìn thấy cô bị Thẩm Thiên Diệu bắt nạt, lại bị Cố An An cùng Lục Hạo Khải quấy rầy, đĩa ăn cũng không biết bị anh ném ở đâu Tôi.
“Lam Lam, anh đưa em về khách sạn ăn.”
VÀ š TP Tây và ” Lam Hân chớp chớp mắt to nhìn anh, sao không nói sớm một chút, nếu vậy bọn họ sẽ rời đi, máy chuyện kia cũng sẽ không xảy ra.
“Vậy đi thôi!”
Ngoại trừ như vậy, còn có thể thế nào?
Lúc này đột nhiên nảy ra chủ ý.Lục Hạo Thành cười xoay người, bỗng nhiên thấy vẻ mặt nịnh nọt của Diêu Tuấn còn chưa rời đi, nụ cười càng sâu hơn.
Diêu Tuần bỗng nhiên có cảm giác mình lọt vào mắt xanh của đại boss, trước đó vẫn bị coi như không khí.
Nhưng nhìn nụ cười nơi khóe miệng đại boss có chút khủng bố, hắn cảm thấy áp lực quá rồi.Diêu Tuấn nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành, có chút sợ hãi.
Lập tức quay sang nhìn khuôn mặt tinh xảo của Lam Hân, cười nói: “Lam tiểu thư, chuyện vừa rồi thật sự có lỗi, khiến cho Lam tiểu thư kinh hãi.”
“Kinh hãi?”
Lam Hân có chút kỳ quái nhìn Diêu Tuấn, người này là ai?
Anh ta hình như rất sợ Lục Hạo Thành.
“Đúng vậy, vừa rồi, là sơ suất của chúng tôi, rất xin lỗi.”
Hắn bị xem như không khí, đứng đấy chỉ để xin lỗi mà thôi.Ở trước mặt đại boss như Lục Hạo Thành, thật là quá khó khăn.
Lam Hân cười nói: “Không có việc gì, anh cũng không cần thấy có lỗi, chúng tôi đi trước.”
Giọng điệu Lam Hân bình tĩnh, nhìn thoáng qua Lục Hạo.
Thành mặt lạnh tanh, ý bảo anh đi.
Làm không tốt, mới có thể thường xuyên nói ra lời xin lỗi, cô gặp chuyện như vậy cũng không phải một lần hai lần, sớm đã học xong cách bảo vệ bản thân.
Hơn nữa, cô cũng sẽ không đi trách một người không liên quan.
“Lam tiểu thư, đi thong thả.”
Diêu Tuấn cười sáng lạn, hầu hạ tốt vị Lam Hân tiểu thư này, còn sợ Lục Hạo Thành nồi giận sao?
Ánh mắt Lục Hạo Thành cảnh cáo nhìn thoáng qua hắn.
Diêu Tuấn tỏ vẻ hiểu rõ, Lục Hạo Thành đang cảnh cáo hắn, chuyện này không thể nói lung tung, tất nhiên hán cũng không dám lan truyền, dù sao hắn vẫn muốn làm ăn.
Lục Hạo Thành mang theo Lam Hân đi đến lồi ra.
Diêu Tuấn nhìn bóng lưng hai người rời đi, lau mồ hôi, cuối cùng cũng hầu hạ xong vị đại boss kia.
Cố Ức Lâm cùng Cố Ức Sầm cũng nhìn thấy cảnh vừa rồi, thấy Lam Hân rời đi, Có Ức Lâm nói: “Anh cả, em tìm Tiểu Ức có việc, anh đi gặp đối tác trước, lát nữa em sẽ quay lại.”
Cố Ức Lâm nói xong, không đợi Cố Ức Sằm trả lời, liền đuổi theo Lam Hân Cố Ức Sầm đứng tại chỗ, nhíu mi, nhìn theo bóng dáng em trai, n Ức Lâm gần đây càng ngày càng trầm mặc.
Sẽ không phải còn nhớ Trầm Giai Kỳ chứ?
Gia cảnh của Trầm Giai Kỳ, mẹ sẽ tuyệt đối sẽ không cho phép, mẹ mình cố chấp đến thế nào, anh vẫn hiểu được.
Mẹ cũng sẽ không vì chiều lòng con trai mà dao động.Còn có những cô gái tốt hơn, sao cứ phải là Trầm Giai Kỳ?
Cố Ức Sầm không hiểu Cố Ức Lâm nghĩ như thế nào, mỗi ngày đều cảm giác em trai đứng ngồi không yên, không vui vẻ chút nào.
Sao cứ phải tự hành hạ bản thân mình như vậy?
“Haizz!”
Có Ức Sầm thở dài, nhìn thoáng qua bốn phía, người hợp tác ở đâu vậy?
Có Ức Sầm ở tìm kiếm trong bữa tiệc.
“Tiểu Ức.”
Cố Ức Lâm đến gần Lục Hạo Thành cùng Lam Hân cất tiếng gọi.
Lam Hân quay đầu lại, nhìn thấy anh trai, cười cười: “Anh hai, anh cũng đến đây.”
“Ù”
Cố Ức Lâm nhìn thấy em gái, miệng mỉm cười, ánh mắt chậm rãi nhìn Lục Hạo Thành “Hạo Thành, tôi tìm Tiểu Ức có chút việc, cậu đợi một lúc được không?”
Lục Hạo Thành biết anh muốn nói gì, ở đây nhiều người, liền nói: “Đi xuống rồi nói đi!”
“Được!”Cố Ức Lâm cũng đồng ý gật đầu.
Ba người bước vào thang máy rời đi.
Cố An An vừa vặn từ phòng vệ sinh đi ra, bỗng nhiên nhìn đến Có Ức Lâm cùng Lam Hân cùng nhau rời đi, đáy lòng vô cùng lo lắng và bắt an.
Cố Ức Lâm sao lại đi chung với Lam Hân.
Lục Hạo Thành đến bây giờ cũng chưa nói ra Lam Hân chính là Cố Ức Lam, cô ta biết sự lo lắng của Lục Hạo Thành, nhưng Cố Ức Lâm cùng Cố Ức Sầm không giống vậy, Có Ức Lâm là người rất cẩn thận.
Cô ta đã vì Lam Hân chuẩn bị rất nhiều trò hay, đợi sau khi triển lãm kết thúc sẽ khiến Lam Hân từ thiên đường rơi xuống ngục, “An An, đi thôi!”Lâm Tử Thường, đứng ở xa gọi tới.
Cố An An quay đầu lại, nháy mắt trở nên im lặng.
Lâm Tử Thường nghỉ hoặc hỏi: “Nhìn cái gì vậy?”
Cố An An nói: “Tử Thường, Anh Hạo Thành cùng Lam Hân rời đi rồi.”.