Lục Hạo Thành nhìn cô gái nhỏ bị anh làm cảm động, đột nhiên cảm thấy mình thật ác độc.
Cô thật lương thiện, nhưng có nguyên tắc của bản thân, màn vừa rồi anh thấy cô thật sự quá tuyệt, tức giận đến mức khiến người phụ nữ họ Lâm kia tái xanh mặt.
Không hỗ là Lam Lam của anh.
Họ Lâm kia, là tự mình xông tới, không liên quan đến anh.
Nhưng cô ta dám cùng Cố An An tính kế anh, hừ……
đáy mắt Lục Hạo Thành xẹt qua một tia quỷ dị.
Lam Hân nhìn Lục Hạo Thành một hồi lâu, ổn định lại cảm xúc của mình rồi nói: “Đi thôi, chuyện hôm nay cũng bận rộn xong rồi, em và thư ký Âu cũng nói chuyện qua, thành quả năm nay không tồi.”
Lục Hạo Thành gật đầu, không phải là không tồi, là từ trước đến nay chưa từng đạt kết quả như vậy, triển lãm năm nay, tập đoàn Lục Thị bọn họ vẫn đứng thứ nhát, anh lập tức hỏi, “Lam Lam, em muốn ăn sườn xào chua ngọt, em dẫn em đi ăn.”
Lam Hân vừa đi liếc xéo anh, châm chọc nói: ” Anh thật sự: nghĩ em muốn ăn sườn xào chua ngọt, là vì muốn cứu anh ra ngoài, anh không cảm ơn còn chưa tính, bây giờ còn nói mát.”
Lam Hân hơi giận dữ, vì sao nhìn thấy Lục Hạo Thành ở cùng người phụ nữ khác, lòng cô lại khó chịu như: vậy, chẳng lẽ, cô thật sự yêu Lục Hạo Thành rồi sao?
“Lam Lam, anh biết.”
Giọng nói trầm ấm của Lục Hạo Thành rất dễ chịu, cô tin tưởng mình, anh lại càng vui vẻ.
Lam Hân hơi cong môi, nhướng mắt khi nhìn thấy Bủi Dao Tỉnh.
Hôm nay bà ta đã thay đổi phong cách, một thân hàng hiệu, cực kỳ xa hoa.
Trong những tư liệu mà Lam Hân xem qua, Bùi Dao Tinh là một người rất biết hưởng thụ.
Trên weibo của bà ta, thường đăng một số mỹ phẩm và sản phẩm chăm sóc da xa xỉ, đi ăn nhà hàng cao cấp và các món ngon, check in các điểm du lịch nước ngoài.
Còn từng được hàng chục nghìn tiền tiêu vặt mỗi tháng, chồng bà ta cũng rất giàu có, rất nhiều phụ nữ đều hâm mộ có được cuộc sống như vậy.
Mà nhân viên văn phòng bình thường, cố gắng học tập, 365 ngày đi làm, thức đêm tăng ca, làm thêm đủ mọi công việc phụ, cũng rất khó hưởng thụ được cuộc sống cao cấp đó.
Khoảng cách như vậy chắc chắn sẽ khiến mọi người cảm thấy sẽ nhận được đãi ngộ khác nhau và sự cư xử bắt công.
Các giá trị không lành mạnh chắc chắn bị bóp méo, khiến người ta có ham muốn và ghen tị tột độ đối với cuộc sống cao cấp.
“Quản lý Lam, giám đốc Lục, thật trùng hợp.”
Giọng Bùi Dao Tinh thờ ơ, ánh mắt cũng lạnh lùng nhìn Lam Hân.
Ánh mắt Lam Hân cũng thâm thúy lạnh lùng, giọng so với Bùi Dao Tinh còn lạnh hơn: “Cô Bùi, tôi cũng biết là thật trùng hợp, ở đâu cũng có thể gặp được cô.”
“Tôi qua đây tìm An An, giới thiệu cho An An máy nhà thiết kế nổi danh, đều là người nước ngoài, rất có ích cho tương lai của của An An.”
Bùi Dao Tinh khoe khoang nói, nhìn Lam Hân khinh miệt.
Lý Nghệ Na cũng quen biết mấy người, về phần tính cách cũng như Lý Nghệ Na ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Lý Nghệ Na có thể làm gì được cho Lam Hân chứ?
Có An An đi theo bà ta, có thể nói là được lợi rất nhiều.
Lam Hân bước sang một bên, “Cô Bùi, vậy không quấy rầy cô.”
Bùi Dao Tinh thấy mặt Lam Hân không hề có một tia hâm mộ, nét mặt hơi đổi, trong giới thiết kế, cũng không dễ dàng như vậy, Lam Hân này luôn tỏ vẻ bình tĩnh, bà ta muốn nhìn xem, cô có tài năng lăn lộn trong giới này bao lâu?
Bùi Dao Tinh nhìn thoáng qua cô cùng Lục Hạo Thành, rời đi như một cơn gió.
Người thắng làm vua, người thua làm giặc.Cô đã dám làm học trò của Lý Nghệ Na_, như vậy, cũng phải chịu sự dày vò của Bùi Dao Tinh.Tuy nhiên, ý tưởng thiết kế của Lam Hân khiến bà ta thật sự kinh ngạc.
Lam Hân khẽ lắc đầu, giới thiết kế hiện nay đang tranh giành danh lợi, các nhà thiết kế nỏi tiếng được ưa chuộng ở khắp mọi nơi, trong đó những người có cuộc sống giàu sang và lòng tự trọng cao luôn dễ làm chuyện cực đoan.
Giống như Có An An cùng Lâm Tử Thường.
Quần áo và túi xách của Cố An An cùng sêm sêm, ít nhất là túi hàng hiệu bảy tám ngàn, quần áo càng không cần nói, đều là loại ưa chuộng nhát trong mùa.
Cô xem qua nhóm bạn của Cố An An, bởi vì nhu cầu công việc, trước đó cô đã cùng ở một nhóm.
Trong vòng bạn bè, lướt qua lướt lại đều là những món đồ xa xỉ trong phòng đề đò.
Tuy nhiên Cố An An dù tiêu tốn rất nhiều tiền, nhà họ Cố vẫn cung cấp đầy đủ, dù sao nhà họ chỉ cần kinh doanh hợp lý, cũng không thiếu tiền.
Tuy nhiên, nói cách khác, một cuộc sống xa hoa đồng nghĩa với tự ti, Cố An An cho tới bây giờ cũng không tự: tin.
Đời sống cao cấp sang trọng mở ra mặt mũi và lòng tham hư vinh.
Lam Hân cứ thế mà đi về phía trước, thật ra cô cũng không có suy nghĩ gì về việc Cố An An xuất hiện ở nhà họ Có, nếu cô ta lương thiện, cô cũng không đề ý bản thân có thêm một người em gái.
Đáng tiếc.
…..
“Lam Lam, em và cô Lý hôm nay không đi dự cuộc hội thảo của nhà thiết kế sao?”Lục Hạo Thành hỏi.
Lam Hân khẽ lắc đầu, nói: “Bác nói, hôm nay bận rộn nhiều việc, sẽ không dẫn em làm quen với các nhà thiết kế khác, hôm nay tất cả mọi người đều bận, vội vàng gặp mặt, ai cũng không nhớ được ai, bác nói chờ thêm một thời gian, bận việc xong sẽ hẹn cùng đi ăn cơm, đến lúc đó sẽ giới thiệu cho em làm quen.”
Lục Hạo Thành nói: “Cô Lý suy nghĩ chu đáo.Lam Lam, tối nay anh có một cuộc họp, sáng mai chúng ta có thể trở về.”
“Vâng!”
Lam Hân khẽ gật đầu, “Vừa lúc, Kỳ Kỳ cũng nên đến bệnh viện tháo thạch cao, bọn nhỏ cũng sắp khai giảng, còn phải trở về chuẩn bị một chút.”
Trong lòng cô vẫn nhớ con gái.
Tay chân Kỳ Kỳ không thể động đậy, cô lại không ở cạnh Kỳ Kỳ, trong lòng con nhóc kia cũng nhất định khổ sở, nhưng con bé nhạy cảm, biết cô phải làm việc, cũng không quấn quít lấy cô.
Lục Hạo Thành nghe vậy, cười nói: “Lam Lam, ngày mai, chúng ta cùng nhau đưa Kỳ Kỳ đi bệnh viện.
Về chuyện đến trường của mấy đứa nhỏ em không cần lo lắng, anh đã cho người chuẩn bị rồi.”
“Cám ơn!”
Lam Hân quay đầu lại nhìn thoáng qua anh, đáy mắt xẹt qua một tia cảm kích, có anh hỗ trợ, cô nhẹ nhàng đi không ít.
Lục Hạo Thành ánh mắt tối sằm lại, “Lam Lam, em lại khách sáo với anh.”
Lam Hân cười nói: “Lời thật lòng!”
“Em thật sự coi trọng.”
Lục Hạo Thành nhìn cô thật sâu.
Lam Hân không biết phải gì, vừa định nói chuyện, chợt nghe có người gọi cô.
“Lam Lam.”
Lâm Mộng Nghi đứng ở góc tường đối diện, ánh mắt từ ái nhìn Lam Hân.
“Mẹ.”
Lam Hân khẽ cong môi, ôn hòa gọi một tiếng.
Lục Hạo Thành cũng nhìn thấy Lâm Mộng Nghi khẽ gật đầu, bà hướng tới chỗ hai người, cười nói: “A thành, con đi xem triển lãm trước đi, bác có chuyện muốn nói với Lam Lam.”
“Được!”
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua Lam Hân, khuôn mặt hoàn mỹ như kiệt tác từ trên trời rơi xuống, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Lam Hân rồi ưu nhã nện bước rời đi.
Lam Hân nhìn mẹ cười từ ái, đáy lòng biết, anh hai chỉ sợ đã nói chuyện về Giai Kỳ cho mẹ biết..