Ánh mắt Lục Hạo Thành chợt lóe, nhìn cô gái nhỏ đang kích động trước mắt vui vẻ hơn bắt cứ ai, anh nhẹ nhàng cười: “Ức Lâm cũng sẽ rất vui vẻ.”
“Vâng! Anh hai vẫn rất muốn ở bên Giai Kỳ, giờ anh ấy có thể yên tâm rồi.”
Đáy lòng Lam Hân rất vui vẻ, người có tình được ở bên nhau, đây là kết thúc đẹp nhát.
Nhưng mà về phía Giai Kỳ đúng là khó mà nói trước được.
Giai Kỳ có chút cố chấp, lần này anh hai đã làm tan nát trái tim Giai Kỳ.
“Nhưng mà anh hai cũng không thể vui mừng quá sớm, đã hẹn ước bên nhau trọn đời nhưng anh hai đã từ bỏ trước, điểm này, rất khó để Giai Kỳ tha thứ, chúng ta sống cùng nhau, anh cũng biết tính Giai Kỳ cố chấp thế nào.”Cô rất lo lắng về điểm này.
Lục Hạo Thành gật nhẹ, chỉ cần nhà họ Có đồng ý, kế tiếp chính là chuyện của Ức Lâm, có thể ôm người đẹp về hay không, phải xem bản lĩnh của cậu ta.
Lam Hân cười n Chuyện này coi như là có chút thuận lợi, tiếp theo anh có kế hoạch gì nữa không?
Nếu có, anh ở lại, em về khách sạn nghỉ ngơi trước.”
Lục Hạo Thành thấy cô có chút mỏi mệt, biết mấy ngày nay cô mệt muốn chét, “Lam Lam, lịch trình tiếp theo không qua trọng, chỉ có một cuộc họp rất quan trọng vào ngày mai, anh đưa em về trước.”
“Được!”
Lam Hân gật đầu, “Chúng ta đi ăn cơm đi.”
“Vẫn là sườn xào chua ngọt.”Lục Hạo Thành cười nói.
Lam Hân: “??”Cô đã không nhớ rõ chuyện này nữa.
“Ăn thì ăn, em sợ anh sao?”
Lục Hạo Thành nhìn cô gái nhỏ bướng bỉnh, bất đắc dĩ cười cười, không phải cô sợ anh, mà là anh sợ cô đó.
Lục Hạo Thành không sợ trời, không sợ đắt, chỉ sợ cô gái nhỏ này.
“Lam Lam, là anh sợ em, đi thôi!”
Lục Hạo Thành cười cười, mang theo cô đi ra ngoài.
Lam Hân cũng hậm hực đi theo.
Ở nhà Lam Hân, Nhạc Cẩn Nghiên ngồi trên sô pha ở phòng khách, nhìn thoáng qua di động, ánh mắt quyền rũ hơi nheo lại.
Đối diện Lục Tư Tư đang theo dõi thị trường chứng khoán trên máy tính xách tay.
Phong cách ăn mặc của hai người rất giống nhau, trưởng thành và quyến rũ, cô ngước mắt lên nhìn Nhạc Cần Nghiên đang nhìn chằm chằm di động một hồi lâu, nhịn không được hỏi: “Cần Nghiên, em nhìn như thắt tình thế, không phải đã hẹn Tử Hoành gặp mặt sao 2 Sao còn không ra ngoài đi?”
Nhạc Cần Nghiên nghe thì hơi hoàn hồn “Mộc Tử Hoành đã cho em leo cây rồi, hơn nữa hai ba ngày nay không có tin tức, tôi gửi tin nhắn cũng không trả lời, có phải anh ấy không phải không muốn nói chuyện hợp tác với tôi chứ?”
Vẻ mặt Nhạc Cẩn Nghiên u oán, chưa từng cảm thấy oan ức như vậy.
Mộc Tử Hoành này, từ khi quen biết cô thì luôn hỏi han ân cần, đột nhiên có một ngày, không thấy có tin tức gì từ anh, cô có chút không quen.
Lục Tư Tư nhấp một ngụm cà phê, cười nói: “Tử Hoành chị khá hiểu, bình thường sẽ không cho người ta leo cây đâu, chắc là gặp phải chuyện gì đó rồi.
Thằng nhóc đó chị nhìn nó lớn lên, từ nhỏ đã lương thiện, gia đình cũng giàu có, nhưng nó được dạy dỗ tử tế, không thói quen trăng hoa, công ty bọn họ không phải vừa mới thu mua một công ty giải trí sao, chắc là bận rộn nhiều việc, không thể tách ra được.”
“Nhưng anh ấy hẹn em, không thể tới được, ít nhất cũng phải gọi điện thoại cho tôi.”
Nhạc Cần Nghiên có chút tức giận, anh bận rộn cô cũng có thể hiểu được, nhưng không thể vì vậy mà cho cô leo cây được.
Ánh mắt Lục Tư Tư quỷ dị nhìn thoáng qua Nhạc Cẩn Nghiên, thấy hai ngày nay tâm trạng cô ấy không tốt, tuy rằng hai người quen biết chưa lâu, nhưng cũng trò chuyện rất nhiều, khiến cô cũng cảm thấy thân thiết như hai chị em.
Cô cầm lấy di động, lại lướt xem, vừa nói: “Đây không giống tác phong làm việc của Tử Hoành, em chờ chị một chút, để chị hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, nếu không Tử.
Hoành đã gọi điện thoại cho em.”
“Gặp chuyện không may?”
Ánh mắt Nhạc Cần Nghiên lóe lóe, cô còn chưa nghĩ đến khả năng này.
“Cẩn Nghiên, em đừng sốt ruột, để chị xem, Âu Cảnh Nghiêu rất khó đối phó, thằng nhóc đó sẽ không bán đứng bạn bè, chỉ có thể tìm Tô Cảnh Minh, tên mày không giữ mồm miệng, cũng là bạn tốt của Tử Hoành, néu Tử Hoành xảy ra chuyện, nói chuyện với cậu ta, chắc chắn có thể moi được thông tin.”
Lục Tư Tư nói xong, liền gọi cho Tô Cảnh Minh.
Điện thoại nhanh chóng được kết nói, “Alo, Chị Tư Tư, có việc gì mà gọi cho em vậy”
Giọng Tô Cảnh Minh có chút thụ sủng nhược kinh.
Mà Nhạc Cần Nghiên, ở bên cạnh lại chăm chú lắng nghe.
Lục Tư Tư cười hỏi: “A Minh, em có bận không?”
“Không bận, chị Tư Tư, đang ở bệnh viện cùng Tử Hoành đây.”
Tô Cảnh Minh mau miệng nói ra, Mộc Tử Hoành nằm trên giường bệnh vẻ mặt giận dữ trừng mắt nhìn tên bạn.
Nhưng Tô Cảnh Minh quay lưng về phía anh, không nhìn thấy ánh mắt của người nào đó “Bệnh viện?Tử Hoành làm sao vậy?”
Lục Tư Tư nâng mắt nhìn Nhạc Cẩn Nghiên đang nghi hoặc.
Nhạc Cần Nghiên nghe được hai từ bệnh viện, thần kinh lập tức căng thẳng.
Dưới ánh mắt lo lắng của Nhạc Cần Nghiên, Lục Tư Tư mở loa ngoài.
“Đúng vậy, chị Tư Tư, lúc Mộc Tử Hoành đi người trong lòng là Nhạc cần Nghiên, gặp tai nạn xe cộ, hiện tại đang nằm viện đây”Tô Cảnh Minh nói.
Lục Tư Tư cùng Cần Nghiên lập tức nhìn nhau.
Đáy mắt Lục Tư Tư xẹt qua một tia sắc bén, giọng lạnh như băng: “A Minh, Tử Hoành lái xe của ai?”
Lời nói của Tô Cảnh Minh như đụng trúng phần căng thẳng của Lục Tư Tư, cả người cô lạnh toát.
Tô Cảnh Minh là tên tùy tiện, cũng không nghe ra sự thay đổi của Lục Tư Tư, anh vì không muốn quấy rầy Mộc Tử Hoành nghỉ ngơi, đang lúc Mộc Tử Hoành muốn lên tiếng lại rời khỏi phòng bệnh.
Mộc Tử Hoành bị thương khá nặng, cổ bị nẹp, hiện tại nói chuyện cũng khó khăn, hét lên thì càng không thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Cảnh Minh bán đứng mình.
“Tô Cảnh Minh, cậu…… ChO.
LÔ cổ 2 Trở về.”Mộc Tử Hoành gian nan lên tiếng.
Nhưng cửa phòng bệnh đã sớm bị đóng lại.
Mộc Tử Hoành thật sự bát lực.
“Chị Tư Tư, Tử Hoành đều lái xe của Hạo Thành khai, không biết có chuyện gì, phanh lại xảy ra vấn đè.
Cậu ta qua ngoại thành mua món mì ngon nhất cho Nhạc Cần Nghiên, lúc trở về phanh lại không khống chế được, mắt lái nên lao vào cột đường, hiện tại đang nằm ở bệnh viện rồi.
Cậu ấy cũng không cho em nói cho ai.”
Lục Tư Tư: “Trời đất!”
Bảo không được nói cho ai, cậu còn đem chuyện này nói cho chúng tôi biết?
Lục Tư Tư cạn lời, không thể không bội phục gen di truyền của nhà họ Tô.
Cái miệng cũng quá tùy tiện rồi.
‘Tử Hoành có bị thương nặng không?”
Tô Cảnh Minh: “Chị Tư Tư, khá nặng, nằm viện ba ngày, một tuần nữa mới có thể xuất viện, chị Tư Tư, chị nói Mộc Tử Hoành có phải đầu óc có bệnh không vì Nhạc Cẩn Nghiên đang yên ổn, tự nhiên vì một bát mì mà suýt mất mạng”
Lục Tư Tư vội nhìn thoáng qua Nhạc Cẩn Nghiên, đây không phải lúc nói chuyện này: “A…… thôi, A Minh, lát nữa gửi địa chỉ bệnh viện qua đây, mai tôi sẽ đến thăm Tử Hoành.”.