Nhìn thấyVu Khanh như vậy, Lục Hạo Khải cũng hồ đồ.
Hắn sớm đã quên mắt chuyện về Vu Khanh này, nhưng hiện tại cô ta lại xuất hiện, hắn mới nhớ tới.
Vu Khanh bảo cho hắn thời gian một ngày, hắn lại đem chuyện này quẳng lên chín tầng mây.
Hơn nữa, đạt được hợp tác với Lâm Tử Thường, hắn cũng rất vui vẻ, hai ngày này đều tập trung dỗ dành Có An An.
Vu Khanh nếu không xuất hiện, hắn đã quên người phụ nữ này là ai.
THUNUNU 72.
” Vụ Khanh nháy mắt khóc òa lên, nước mắt ào ào rơi xuống, tự như không cần tiền.
Tần Ninh Trăn vừa thấy đã biết là vận đào hoa của con trai, nhìn thấy có chút quen mặt, chắc là ở triển lãm hai ngày trước.
Cố An An này, ngay cả chồng mình cũng không quản được.
Hai người cũng không biết xảy ra chuyện gì, còn chưa cưới xin đã đi lĩnh chứng, toàn chuyện rắc rối không có gì nên hồn.
“Cô gào cái gì?
Cũng không nhìn xem đây là nơi nào?
Là nơi cô có thể.
tùy tiện muốn khóc thì khóc sao?”
Tần Ninh Trăn lời nói mau lẹ, vẻ mặt nghiêm nghị.
Nào biết, bà ta nói xong, Vu Khanh khóc càng lớn.
THỮHUHU.
THMôI HOẺỜ0 is.
” Lục Dật Kha phiền toái nhìn Vu Khanh, “Cô là ai, có chuyện cứ việc nói thẳng, khóc cũng vô dụng.”
‘Vụ Khanh lệ rơi đầy mặt nhìn thoáng qua Lục Hạo Khải.
Lục Hạo Khải ấn đường giật giật, đáy lòng bỗng nhiên sinh ra cảm giác không tốt.
Vu Khanh đi tới trước mặt Lục Dật Kha, cúi đầu, ra vẻ ngoan ngoãn “Chủ tịch, phu nhân, tôi biết tôi tự tiện xông vào phòng làm việc, rất có hại cho danh tiếng của công ty, nhưng tôi không thể nhịn được.”
Nói xong, Vu Khanh lại cúi đầu rơi nước mắt.
Tần Ninh Trăn nhìn thấy, khóe miệng châm chọc, nếu biết làm như vậy ảnh hưởng tới công ty, cô còn tới?
Nói nghe tốt như vậy, làm việc lại có tâm cơ.
Lục Dật Kha phiền toái nói: “Nói trọng điểm.”
Vu Khanh tiếp tục kể lễ: “Chủ tịch, giám đốc Lục nói, sau khi ở bên tôi sẽ cưới tôi, nhưng anh ấy nói chuyện không giữ lời gì hết, sau khi chúng tôi ở bên nhau, ngày hôm sau rời khỏi khách sạn lại không thừa nhận.
Nhà họ Vu chúng tôi, ở khu vực phía đông cũng là thế gia có máu mặt, chuyện tôi qua đêm không về nhà đã bị người nhà biết, hiện tại gia đình tôi rất nghiêm khắc, cho nên, xin chủ tịch làm chủ cho tôi.”
Lục Hạo Khải: “…..
“Vu Khanh, cô còn có thể hót hay.
hơn được không?Cái gì mà vô trách nhiệm, đây là trò chơi của người trưởng thành, cô rốt cuộc có hiểu quy tắc trò chơi không?”
Lục Hạo Khải nổi giận, hiện tại hắn cũng hơn hai mươi tuổi đầu, nhưng người như Vu Khanh là lần đầu gặp được.
Lục Hạo Khải, hắn còn muốn cuộc sống ăn chơi huy hoàng, không nghĩ bởi vì loại phụ nữ này mà kìm hãm năng lực của mình.
Hắn luôn xuống tay tay với những phụ nữ có hứng thú với mình, người này ở trước mặt hắn cao ngạo, hoàn toàn kích thích ham muốn chinh phục của đàn ông, hắn mới chủ động tới chọc vào cô ta.
Không nghĩ lại là kẻ gây tai hoạ.
Tất nhiên, sự giàu có đáng tự hào của hắn cũng dẫn đến phụ nữ kéo đến như ong bướm.
Vẻ mặt Vu Khanh ưu thương nhìn hắn: “Hạo Khải, trước khi vào khách sạn em đã nói rõ, em khác với những phụ nữ khác, động vào em thì phải phụ trách, lời này em đã ghi âm lại, nếu anh không chịu trách nhiệm, em cũng không ép anh, nhưng em sẽ nhảy từ trên tầng này xuống.”
Lục Hạo Khải nháy mắt nghẹn họng, ả đàn bà này lại lấy cái chết ra đe dọa.
“Lục Hạo Khải, mày đã làm ra chuyện tốt gì.”
Lục Dật Kha tức giận đá một cước vào bàn trà trước mặt, cái bàn trượt về phía trước, cọ vào sàn nhà phát ra âm thanh chói tai 3Á ” Tần Ninh Trăn nhìn thấy Lục Dật Kha nổi điên, nhịn không được hô.
một tiếng.
Đã lâu chưa thấy Lục Dật Kha nỏi giận đến như vậy.
“Dật Kha, ông không cần giận dữ như vậy, ông vốn huyết áp đã cao, đây là chuyện của người trẻ, để chúng tự giải quyết đi.”
Tần Ninh Trăn khó thở, Lục Hạo Khải này đã tự rước lấy họa.
Người phụ nữ này xuất hiện, nếu để nhà họ Cố biết, Tiểu Khải cũng không có ngày tháng tốt lành.
Vu Khanh vừa thấy, lại ra vẻ áy náy, than thở khóc lóc, “Chủ tịch, thật xin lỗi, ngài đừng tức giận, tôi thật sự không còn cách nào, mới đến tìm chủ tịch xin ngài làm chủ.”
Lục Dật Kha nhìn Vu Khanh tức giận hỏi: “Cô chẳng lẽ không biết.
…..
” Lục Dật Kha muốn nói lại thôi, Lục Hạo Khải cùng Cố An An lĩnh chứng, còn chưa mở tiệc, rất nhiều người không biết.
“Lục Hạo Khải, tên khốn kiếp này.”Cơn tức của Lục Dật Kha nháy mắt lại bộc phát trên người Lục Hạo Khải..