Chơi game hại mắt, con xem lại mắt con đi, không phải đang tự hại mình sao?”
“Hừ! Bà ngoại, bà làm quá rồi, sao con lại tự hại mình chứ, không phải cha con cũng suốt ngày chơi game sao, còn kiếm được nhiều tiền.”Sở Phi Dương tự hào nói.
.
Truyện Đô Thị
Lam Hân nhìn Sở Phi Dương nhưng vậy, bỗng nhiên mắt bình tĩnh, thời gian hai tháng.
lại cảm thấy không tự tin.
Mộ Thanh vươn tay chỉ vào cháu trai, nghĩ nghĩ, đứa nhỏ dễ dàng học cái xấu như vậy, “Sở Phi Dương, bà nói cho con biết, con chính là theo cha con học thói xấu.”
“Mới không có.”Sở Phi Dương kiêu ngạo hếch cằm.
“Bà ngoại, mọi người đều già rồi, không hiểu cuộc sống người trẻ tuổi hiện tại, cha con mỗi ngày đều xem người đẹp phát trực tiếp, còn tặng tiễn, tặng quà, chơi đùa vui vẻ.
Hơn nữa cha toàn xem những người đẹp mông to, nói người phụ nữ như vậy mới gợi cảm.”
Dịch Thiên Kỳ vừa mới nâng chén trà lên uống một ngụm liền phun ra ” Trời đất, trẻ con bây giờ trưởng thành sớm quá, ngay cả chuyện như vậy cũng nói được.
Internet rốt cuộc đáng sợ thế nào?
Mộ Thanh hồn hển rồng giận: “Sở Thần Bái, tên khốn kiếp này.
Dịch Thiên Kỳ vội vàng buông chén trà xuống “Thanh Thanh, bớt giận, hiện tại đã ly hôn, chúng ta về sau dạy dỗ lại Phi Dương, nó sẽ tốt hơn.”
Mộ Thanh ngã ngồi trên sô pha, ba anh em Tiểu Tuấn đều chưa từng khiến bà lo lắng qua.
Lam Hân cũng nói: “Mẹ, con thử hai tháng xem, nếu không được, lại nghĩ biện pháp khác.”
“Hừ! Bác, mẹ cháu còn không quản được, cô dựa vào cái gì mà quản được cháu?”
Sở Phi Dương tự mãn hỏi.
Lam Hân bị cậu nhóc hỏi mà cứng họng, đúng vậy, cha mẹ nó còn quản không được, cô dựa vào cái gì đây?
Lam Hân nghĩ thầm, chỉ sợ không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Lam Hân cười dài nhìn cậu nhóc: “Phi Dương, nói như thế nào ta cũng là cô của cháu, không phải muốn tốt cho cháu sao?
Cháu nói cho cô biết, ngoại trừ chơi game, có còn thích cái gì?”
“Hừ!”
Sở Phi Dương nhẹ nhàng mà hừ một tiếng, vẫn cao ngạo hất cằm nhìn Lam Hân với vẻ mặt khinh thường, “Cháu không cần cô quản đâu, mẹ cháu còn quản không được.Cháu là đứa trẻ bất trị không học được máy thói ngoan ngoãn đâu, cô vẫn nên từ bỏ đi.
Còn nữa, ngoại trừ chơi game, cháu cũng không có gì để thích nữa.”
Lam Hân nháy mắt nghẹn họng, trân trối nhìn Sở Phi Dương, lời này nếu như bị chị Tư Tư nghe được, trong lòng có bao nhiêu thương tâm!
Đứa nhóc này, bị game đầu độc rồi!”Sở Phi Dương, cháu đúng là hết thuốc chữa.”Mộ Thanh tức giận nhìn cháu ngoại, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Mẹ, cái gì không cứu?”
Tiêng Lục Tư Tư từ bên ngoài vọng vào.
Hai người phụ nữ ăn mặc sành điệu lần lượt bước vào, cả hai đều mặc váy bó màu đỏ chói, dáng người đẹp khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Mộ Thanh nhìn thấy Lục Tư Tư, trừng mắt liếc con gái một “Con trai con.”
LÚC tư 1Ư: ~ mẹ tức giận ạ?”
” “Chú Dịch, Phi Dương làm gì chọc Dịch Thiên Kỳ cười nói: “Tư Tư, còn không phải là chơi game, mẹ cháu không cho Phi Dương chơi, nó nhất định phải chơi.”
Lục Tư Tư nghe vậy lại tỏ vẻ giận dữ nhìn con trai.
Sở Phi Dương vừa bắt gặp ánh mắt, của mẹ lập tức cúi đầu.
Trong lòng ước tính thời gian mẹ nổi giận, trong lúc Lục Tư Tư muốn lên tiếng, cậu đã ba chân bón cảng chạy lên tầng.
“Mẹ, mẹ còn lải nhải nhiều hơn cả Đường Tăng con không bao giờ muốn nghe mẹ niệm kinh nữa.”Sở Phi Dương vừa chạy vừa nói.
Mọi người: “…… ” “Trời ạ, trời ạ, tôi nên làm cái gì bây giờ?”
Lục Tư Tư vẻ mặt bắt đắc dĩ, khóc không ra nước mắt, không nghĩ khi trở về con trai lại cho mình một vố thế này.
Lam Hân khuyên nhủ: “Chị Tư Tư, đừng lo lắng, mấy thói quen xấu này Phi Dương sẽ chậm rãi sửa đổi, sau khi đến trường, nó sẽ không có thời gian chơi trò chơi, từ từ sẽ thay đổi.”
Nhạc Cần Nghiên: “Lam Lam, sao tôi thấy không tin tưởng chút nào.Những đứa trẻ như Phi Dương tôi đã thấy rất nhiều, cho dù là đến trường nó cũng không chịu học hành tử tế, một lòng một dạ nghĩ làm thế nào để chơi game mà thôi.”
PA ” Lam Hân sững sờ.
“Này! Nhạc Cẩn Nghiên, em không thể tỏ thái độ vậy được, phải tin tưởng Phi Dương chứ, em nói vậy khiến chị thương tâm nha, chúng ta cũng thân thiết, em không thể đối xử với chị như vậy được”Lục Tư Tư vẻ mặt đau lòng nhìn Nhạc Cẩn Nghiên..