“Cô Lâm, cô nói xem, tại sao có một số người luôn nói chuyện khoe khoang chứ?” Lam Hân mỉm cười và nhìn Lâm Tử Thường, dưới đáy nụ cười đó hiện ra một tia tà ác.
Có chút giống với đôi mắt ác nhỏ tà ác của Lam Tử Nhiên.
Lâm Tử Thường bắt ngờ tức giận: “Lam Hân, tôi sẽ không đùa cô, Lục Hạo Thành là người đàn ông mà tôi thích, người đàn ông mà tôi để ý, đừng hòng ai chiếm.”
“Hang… ” Lam Hân nhìn cô ta cười mỉa mai, không thể ngờ người đàn ông thanh mai trúc mã của cô, lại có nhiều phụ nữ nhớ nhung như vậy.
Lục Hạo Thành thực sự rất xuất sắc, trong trái tim của phụ nữ là thần.
Nhưng bá đạo giống như Lâm Tử Thường này, cô gặp lần đầu tiên đáy.
Vậy mà lại đến tận cửa đe dọa cô.
Nhưng cô có thể kháng lại được, chuyện này cũng không thể trách Lục Hạo Thành, ai bảo hào quang của anh ấy lại mạnh như vậy cơ chứ?
Trong những năm qua, anh coi như đã trở thành một hit ở Giang thành và các nơi khác, sức nóng chưa từng thấy trước đây, tương đương với các ngôi sao hàng đầu trong giới giải trí.
Cô nhìn Lâm Tử Thường có chút xoắn mặt nói, “Cô Lâm, chuyện triển lãm lần trước cô vẫn còn nhớ chứ, thật ra tôi biết là do cô và Cố An An có tình thiết kế, cô chắc chắn như vậy, giữa tôi và Lục Hạo Thành có quan hệ sao?”
“Có!” Lâm Tử Thường lạnh lùng nhìn cô, sự đố kị trong đôi mắt đó sắp tràn ngập ra ngoài rồi.
“Đêm hội triễn lãm đó, khách sạn Thần Ý không mở cửa, chỉ mở cho cô và Lục Hạo Thành, Lục Hạo Thành vì cô mà ném vàng.” Cô ta phái người đi theo dõi Lục Hạo Thành và cô.
Họ bước vào nhà hàng đắt đỏ và sang trọng nhất Giang thành, sống ở đó vài ngày.
Lúc đó cô ta ghen tị đến điên rồ, nên mới hợp tác với Có An An thiết kế gặp mặt Lục Hạo Thành, để Lam Hân cố tình nhìn thấy cô ta và Lục Hạo Thành ở cạnh nhau, nhưng phản ứng của Lam Hân, ngoài sức tưởng tượng của cô ta.
Lam Hân không những không hiểu lầm mà còn tin tưởng Lục Hạo Thành.
Cô ta đã rất tức giận đến nỗi muốn đá Lam Hân.
Trên thế giới này sao có thể có người phụ nữ vô tâm như: vậy chứ?
Nghĩ đến những chuyện này, Lâm Tử Thường không tự chủ được cắn răng và nhìn Lam Hân, cô ta từ từ nắm chặt lòng bàn tay, hôm nay đến là lần cảnh cáo cuối cùng dành cho cô rồi.
Cô ta, tham vọng có được Lục Hạo Thành!
Ánh mắt Lam Hân từ từ chớp sáng, người phụ nữ này thực sự là nhiều tiền rồi, không có nơi để chỉ tiêu, vậy mà lại chỉ tiền cho cơ thể của mình, thuê một người nào đó để theo dõi cô và Lục Hạo Thành.
Còn dò hỏi rất rõ ràng, có vẻ như thực sự sẵn sàng mà đến.
Lâm Tử Thường này, trông thì xinh đẹp, gia thế lại tốt, lại rất trưởng thành, ổn định và có năng lực, thực sự, trong mắt của người thế giới, chỉ có người phụ nữ như vậy mới xứng đáng với nam thần Lục Hạo Thành.
Cô nói, “Cô Lâm, nếu những lời cô muốn nói đã nói hét rồi, vậy thì tôi đi trước đây.”
Lâm Tử Thường thấy Lam Hân không giận, cũng không có một chút ghen tuông nào, tận đáy lòng chẳng dễ chịu chút nào.
Khi đối mặt với những khiêu khích và khó khăn của chính mình, không hề thực hiện bất kỳ phản công nào, điều này.
khiến cô ta cảm thấy như thể cô ta chưa bao giờ hiểu rõ về Lam Hân.
“Lam Hân, lẽ nào cô không có lòng tự trọng sao?” Ánh mắt cô ta nhìn cô.
Cô ta đến đây để chặn Lam Hân, chính là muốn chặn trái tim cô, xem cô ngày hôm nay, cô ta chính là muốn cô không yên ổn.
Nếu bát cứ ai mở rộng suy nghĩ của họ một chút, thì sẽ biết ý nghĩa của việc hôm nay cô ta đến?
“Lòng tự trọng?” Lam Hân bất ngờ nhìn cô ta mỉa mai: nào, tôi phải bàn chuyện tự trọng với người đã gài bẫy tôi ở phía sau lưng sao?”
Khi cô ta thiết kế của mình nhào vào Lục Hạo Thành, cô ta có tự trọng sao?
Ngoài ra, cô ta đã bao giờ nghĩ về lòng tự trọng của mình khi cô ta đe dọa cô nhường chỗ sao?
Lâm Tử Thường: “Lam Hân, lời này của cô có ý gì?”
Ánh mắt Lam Hân nheo lại, nhìn cô ta dần giận dữ, mà trong lòng vẫn bình tĩnh như nước.
Nhiều năm kinh nghiệm sống đã kết tủa được sự bình tĩnh và hướng nội của cô.
“Cô Lâm, nếu đã nói về lòng tự trọng, vậy thì tôi sẽ nói với cô, lòng tự trọng là gì? Lòng tự trọng là tự tôi tôn trọng, chỉ có bản thân tôn trọng bản thân, mới có thể thắng được sự: tôn trọng của người khác.
Mà những gì cô đã làm trước đây, lẽ nào có lòng tự trọng sao?”
Lam Hân nhìn cô ta hỏi, ánh mắt tà ác.
Lâm Tử Thường có chút ngây ra nhìn cô, nhất thời không biết làm thế nào để trả lời cô.
Lam Hân lúc này, bình tĩnh nói: “làm hại người khác, giãm trên vết thương của người khác, uy hiếp người khác, làm những chuyện mà không ai hay biết trong bóng tối, đây là những gì mà cô gọi là lòng tự trọng sao?”
Cô đã chắc chắn, những gì xảy ra ngày hôm nay và người phụ nữ tự cho là thanh cao đó chắc chắn có liên quan đến nhau.
“Đúng rồi, có một chuyện nữa tôi quên nói với cô, TT đã bị công ty sa thải, còn về lý do, tôi nghĩ cô Lâm biết rõ hơn bất cứ ai.”.