Bây giờ cô muốn đánh anh, giả vờ ấm ức để nhận sự cảm thông của cô.
“Là do anh quá dùng lực rồi, sướng quá nên mới đau đó.”
Lam Hân nghiền răng của mình và nói.
“Khụ khụ khụ…” Lục Hạo Thành ngay lập tức bị câu nói này của cô làm cho ho sặc sụa.
Anh không ngờ rằng Lam Hân đơn thuần lại có thể nói ra lời như vậy.
“Sao nào? Em nói sai sao.” Lam Hân nhìn anh nghênh cảm lên.
Vốn muốn quay về nấu món ngon cho anh, nhưng bây giờ mơ cũng đừng hòng.
Cô giận dữ tột độ, “Vào đi, thay quần áo trước đi, em sẽ kiếm một ít nha đam rồi đắp cho anh.”
Văn phòng sặc mùi cà phê, cô bình tĩnh lại, nhìn vào vị trí đỏ trên người anh, liền biết có chuyện gì đang xảy ra?
Lục Hạo Thành nhẹ nhàng “Š” một tiếng, ngoan ngoãn đi thay áo quân.
Từng bước một anh nhìn vào khuôn mặt hình sự của cô, cô bé này, không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh.
Ban công trong văn phòng của Lam Hân có nha đam.
Tuy nhiên, là do cô mua, cô cũng sợ ngày thường bị bỏng, mà nha đam hiệu quả nhát.
Lúc mẹ nấu ăn, dầu bắn tung tóe trên tay nhiều, ở nhà cũng có nha đam, đắp lên tay thì sẽ không để lại bỏng nước nữa.
Nó cũng có tác dụng đối với vết bỏng.
Lục Hạo Thành quay người, thấy Lâm Tử Thường vẫn chưa rời đi, anh nhanh chóng quay sang tủ quần áo để lấy áo sơ mi mặc vào, cũng không nhìn vào trạng thái hiện tại của Lâm Tử Thường.
Lâm Tử Thường lúc này eo thực sự đau đớn, từ nhỏ đến lớn cô ta chưa bao giờ đau như vậy, lúc này khuôn mặt nhọt nhạt, giống như chịu phải ám ức lớn của thế giới này vậy, nước mắt cũng không thể kìm được mà chảy ra ngoài.
Khi Lục Hạo Thành bước ra, anh bước về phía cô ta và nhìn thấy khuôn mặt đau muốn chết của cô ta.
Ánh mắt anh lóe lên một lạnh: “vẫn còn chưa chịu đi sao?
Hay là để bảo vệ đến mời cô ra ngoài!”
Lâm Tử Thường ngắng mặt lên nhìn bộ dạng tàn nhẫn của Lục Hạo Thành, cô ta sống lâu như vậy nhưng chưa bao giờ thấy người đàn ông vô tâm như vậy.
“Lục Hạo Thành, tôi không có cố ý, chuyện vừa nãy, thực.
sự xin lỗi, tôi quá thích anh, nên không thể kiểm soát bản thân mình được.” Điều khiến cô ta thất vọng là, cô ta đã làm đến mức này, mà lại không khiến cho Lam Hân hiểu lầm, trái tim của Lam Hân, rốt cuộc lớn như thế nào chứ?
Làm sao cô ta có thể biết rằng Lam Hân đã trải qua quá nhiều, đối với một số cảm xúc, cô không dám dễ dàng hiểu lầm, có thể không phát sinh hiểu lầm, cô sẽ không bao giờ để hiểu lầm xảy ra, dù sao, cô không có nhiều người chân thành xung quanh, nên cô rất trân trọng mỗi đoạn tình cảm gặp được, tình yêu, tình thân, những điều này cô rất trân quý, với lại giữa cô và Lục Hạo Thành, có một cảm giác đặc biệt hơn, Lam Hân thà coi mắt mình bị mù, cũng sẽ cố gắng tin Lục Hạo Thành.
“Ra ngoài.” Giọng điệu Lục Hạo Thành thờ ơ, không chút cảm xúc, anh hoàn toàn không cảm động bởi lời giải thích của Lâm Tử Thường.
Lâm Tử Thường biết rằng hôm nay bản thân lại thua, cô lại bị lật ngược tình thế, Lục Hạo Thành vẫn thờ ơ, người đàn ông này, thực sự là không gần nữ sắc, cô ta duy trì hơn một thập kỷ giữa những người đàn ông xung quanh, biết người như Lục Hạo Thành một khi yêu ai đó là yêu cả đời.
Bởi vì quá biết rõ điều này, cô ta mới không màng bản thân theo đuổi Lục Hạo Thành.
Cuộc đời của người phụ nữ, không phải kiếm được nhiều tiền, mà là gả cho người tốt.
Chỉ cần Lục Hạo Thành và Lam Hân chưa kết hôn, cô ta vẫn còn cơ hội.
Cô ta đứng dậy, lau nước mắt, khóc đến trôi lớp trang điểm, khiến cô ta trông rất nhòe nhoẹt, “Hạo Thành, chúng ta gặp lại lần sau.” Cô ta nở nụ cười nhẹ nhàng, không biết cô ta vào lúc này, nụ cười như vậy khiến cho cô ta có chút nhút nhát.
Lục Hạo Thành nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ và không nói gì.
Lâm Tử Thường nhìn Lục Hạo Thành, thấy cô cũng không quan tâm đến bản thân mình, cô ta thở dài bất lực, lặng lẽ rời đi.
Ngay sau khi họ ra khỏi văn phòng, thì họ đã gặp Lam Hân lấy nha đam quay lại.
Sắc mặt Lam Hân bình tĩnh, lúc này cô, nhìn Lâm Tử Thường, thực sự không có chút hận nào cả.
Lâm Tử Thường ngước đầu lên, nhìn Lam Hân khinh thường: “Lam Hân, chúng ta đợi đó mà xem.”
Nói xong, cô ta đi về phía Lam Hân, lúc Lam Hân đi ngang qua, cô ta dùng lực chạm mạnh vào vai Lam Hân.
Lam Hân nói: “Lâm Tử Thường, chuyện như ngày hôm nay cô vẫn nên làm ít lại đi, đừng nghĩ rằng cô làm trong bóng tối, thì những người khác không biết.”.