Bước chân của Lâm Tử Thường dừng lại một chút, nở nụ cười mỉa mai và từ từ rời đi.
Là cô ta làm thì đã sao.
Lục Hạo Thành không biết cô ta đã làm điều đó.
Khi cô ta bước vào thang máy, cô ta đột nhiên nói: “Lam Hân, hôm nay cô làm phiền chuyện tốt của tôi, thấy cảnh như vậy mà cô vẫn không đi, cô thực sự không có lòng tự: trọng.”
Lam Hân đang muốn rời đi, bỗng nghe tháy lời này, cô quay đầu nhìn lại, nhìn Lâm Tử Thường quay người nhìn cô, hai tay ôm chặt, khuôn mặt ngông cuồng nhìn cô.
Cô mỉm cười: “Lâm Tử Thường, tôi quên nói với cô một chuyện, văn phòng của Lục tổng có camera giám sát, rốt cuộc là ai không có lòng tự trọng.
Chi bằng chúng ta quay lại cùng nhau xem xem.”
“Cô nói cái gì”
Lâm Tử Thường không thể tin được những gì mình nghe được, Lục Hạo Thành này rốt cuộc là không yên tâm điều gì chứ?
Văn phòng của mình mà còn lắp camera.
Đương nhiên, là tập đoàn Lục Trân, ngoại trừ việc không có camera trong phòng vệ sinh, camera của toàn bộ tòa nhà không có góc chết.
Lam Hân mỉm cười tà mị, ngay lập tức hiểu ra, Lục Hạo Thành không hề phản bội cô.
Cô chính là vì cảm thấy Lâm Tử Thường này không cần liêm sĩ, nên mới đi lên xem xem.
Chỉ là nhìn thấy cảnh kích thích mắt như vậy, cô thực sự không hài lòng.
“Lâm Tử Thường, tôi nghĩ cô đã nghe rất rõ ràng rồi, chút nữa, tôi sẽ thưởng thức một chút.”
Lam Hân nói xong, đi bộ từ từ đến văn phòng với tốc độ bình tĩnh.
Khuôn mặt của Lâm Tử Thường khó coi rời đi, sự xấu hỗ lớn nhất trong cuộc đời cô ta đều xảy ra trên người Lam Hân.
Điều xấu nhất cũng là ở trước mặt Lam Hân.
Lam Hân đi đến cửa, khuôn mặt cố ý giận dữ bước vào, Lục Hạo Thành vẫn đứng bên cửa sổ kính suốt, bên ngoài ánh đèn lắp lánh.
Cảm thấy Lam Hân bước vào, anh mỉm cười và bước đến ghế sofa.
Lam Hân lặng lẽ nhìn anh, giọng điệu mờ nhạt: “Ngồi xuống đi.”
Lục Hạo Thành mím môi và ngồi xuống ngoan ngoãn.
Lục Hạo Thành chỉ gài một nút áo, Lam Hân nhanh chóng mở áo ra, nhìn vào chỗ đỏ và sưng, đáy mắt cô có chút đau đón.
Xé nha đam ra và nhẹ nhàng đắp lên chỗ đỏ.
Lục Hạo Thành nhìn xuống bàn tay trắng của Lam Lam, nha đam đó được đắp lên, cảm giác lạnh và mát mẻ rất thoải mái.
Cảm giác nóng rát đang dần mờ dần.
Sau khi Lam Hân đắp nó lên, thì vứt nha đam trong thùng rác.
“Đợi” Lam Hân nói chưa xong, Lục Hạo Thành nhanh chóng kéo cô vào vòng tay.
Lục Hạo Thành ôm chặt cô, nhắm mắt lại một chút, khuôn mặt hài lòng.
“Lam Lam, cảm ơn em đã tin anh, anh muốn đánh chết bản thân mình khi anh nhìn thấy em khóc.”
Giọng trầm của Lục Hạo Thành đây thất vọng.
Lam Hân thở dài bất lực, sau một lúc, mới nói: “Lục Hạo Thành, lý do em không quay lại để đi rất đơn giản, là vì muốn tin tưởng lẫn nhau nhiều hơn, không muốn vì một chút hiểu lầm, khiến chúng ta tức giận với nhau, như vậy cuộc sống của chúng ta sẽ không tốt, vì vậy cho nên em ở’ lại.”
Đúng vậy, ngoài chuyện này ra, Lục Hạo Thành đủ bao dung cô.
So với những gì Lục Hạo Thành đã làm cho cô, thì đây có tính là gì Chỉ có thể tin tưởng lẫn nhau là tốt nhất cho đối phương.
Lục Hạo Thành từ từ mở mắt, để lại một khoảng cách nào đó, nhìn xuống đôi mắt đỏ của cô, mỉm cười và hỏi: “Lam Lam, cảm ơn em, hôm nay em rất thành công, vốn dĩ, anh muốn thưởng cho em, nhưng thời gian này em quá mệt mỏi, chờ qua vài ngày, nói cho anh biết em thích gì.”
Lam Hân nhìn đôi mắt hy vọng của anh, đột nhiên mỉm cười, người giống như anh, mỗi khi đi dự tiệc sang trọng như thế nào thì có bấy nhiêu sang trọng.
Chỉ bằng thay đổi cách khác, cô nở nụ cười rạng rỡ dưới đáy mắt, nhìn Lục Hạo Thành, nheo mắt nói: “em muốn các nam minh tinh, những người đàn ông đẹp như mây, anh có thể cho em không.”.