“Cũng tốt, Ức Lâm, con đó, ăn, mặc, dùng, nhất định phải chu cấp cho…cho…..”
“Giai Kỳ, bà nội.”Cố Ức Lâm ở một bên cười nói.
“AI Đúng đúng, Giai Kỳ, nhất định phải chuẩn bị cho Giai Kỳ thật tốt, đừng để mẹ con nó chịu khổ vắt vả.
Bà nội Cố kích động không thôi, không nghĩ tới lại có ngạc nhiên lớn như vậy, bà quyết định không đi là đúng, sau này có chắt, cũng không còn buồn chán nữa.
“Vâng, bà nội!”
Cố Ức Lâm cười cười, lúc trước, nếu mẹ hiểu đạo lý giống bà nội anh cùng Giai Kỳ cũng không phải trải qua nhiều chuyện như vậy.
Cố An An trầm ngâm, đáy mắt một mảnh lạnh lùng, xuất hiện một Lam Hân đã khiến cô ta đau đầu, hiện tại lại xuất hiện một Trầm Giai Kỳ cùng đứa nhỏ của cô ta.
Không được, cô ta tuyệt đối sẽ không để Trầm Giai Kỳ vào cửa nhà họ Có.
Bà nội Cố cười nói: “Ức Lâm, cháu cùng ta vào phòng, bà nội có lời muốn nói.”
“DạI”Có Ức Lâm đi qua, giúp đỡ bà nội đứng lên.
Bà nội Cố tuổi lớn, ngồi lâu đứng lên, thắt lưng cũng không thẳng được, bà hơi cúi xuống và bước đi, trông hơi vắt vả.
Có Tích Hồng nhìn thấy, hốc mắt dâng lên hơi nước, mẹ thật sự đã già, không còn tinh thần như năm xưa nữa Ông nghĩ phải nhanh chóng đưa Lam Lam trở về, mẹ thấy được, nhất định sẽ rất vui vẻ.
Cố Ức Sầm bỗng nhiên tới gần Cố An An, cười với vẻ mặt quỷ dị, “An An, em vừa rồi sắc mặt không tốt lắm, làm sao vậy?
Ức Lâm cùng Trầm Giai Kỳ hòa hợp, em không vui sao?”
Cố An An đang suy nghĩ miên man, nháy mắt hoàn hồn, cô ta liếc Có Ức Sầm, cười lắc lắc đầu, “Anh cả, sao có thể nói như vậy chứ?
Cha mẹ sắp được ôm cháu, em cũng vui vẻ thay hai người, sao có thể không vui được?”
“Phải không?” Cố Ức Sầm cà lơ phất phơ tựa lưng vào ghế ngồi, cầm lấy một cái chân gà, nhàn nhã ăn, ăn máy miếng mới nói: “An An, nói lời thật lòng đi, mây năm nhà họ Cố đối xử với em thế nào?”
Có An An nhìn Cố Ức Sầm, vẫn giống như trước đây công tử bột, ý cười luôn xấu xa, bướng bỉnh, đối mặt với người nhà, vẫn là vẻ như vậy.
Nhưng không biết vì sao anh lại hỏi như vậy?
Cố An An cân nhắc một chút, cười cười: “Anh cả, máy năm nay mọi người đều thương em, đối với em tốt lắm.
Đặc biệt là cha mẹ, vẫn luôn quan tâm em.”
“Cho nên, An An, mấy năm nay ở nhà họ Cố chúng tôi, cả nhà cũng chưa từng bạc đãi qua em, đúng không?”Cố Ức Sầm vừa cười hỏi.
Có An An nheo mắt, hơi cúi đầu, Có Ức Sầm này đêm nay phát bệnh gì vậy, sao cứ liên tục thử cô ta “Đúng vậy, anh cả, nhà họ Có, chưa từng bạc đãi em.”
Cố An An nói xong, nhìn vợ chồng Cố Tích Hồng cảm kích cười cười, quả thật, ở nhà họ Cố mấy năm nay, cô ta chưa từng bị bạc đãi.
Có lẽ chính là bởi vì sống quá tốt, hưởng thụ quá nhiều thứ xa xỉ, được mọi người xung quanh hâm mộ, cho nên, cô ta mới càng nảy sinh lòng tham muốn được nhiều hơn.
Nhưng mà Cố Ức Lâm khó đối phó, nhưng Cố Ức Sầm cô ta vẫn có biện pháp để đối phó với anh ta.
“Cho nên, An An, từ nay về sau, im lặng hưởng thụ tất cả em có được, không cần làm ra những chuyện chúng tôi không ngờ tới, nếu không mọi người đều đâm thủng lớp giấy mỏng thì chẳng có chuyện gì hay cả, phải không?”
Có Ức Sầm nói xong, đứng dậy liền rời đi.
Mà Cố An An, theo lời Có Ức Sầm khóe miệng đang tươi cười, dần dần đông cứng lại, nhìn Cố Ức Sầm mặc vào.
áo khoác, giống như phải đi ra ngoài.
Nhưng mà, anh nói lời này, là ý gì?
Cố An An có chút bất an, nhưng lại không thể biết sự bắt an này đến từ đâu.
“Ức Sầm, đã trễ thế này, con muốn đi đâu?”Lâm Mộng Nghỉ hỏi.
Cố Ức Sầm quay đầu lại cười cười: “Mẹ, gặp cục cưng.”
Lâm Mộng Nghỉ: “Cục cưng?”
“Vâng!”Cố Ức Sầm cười cười, bỗng nhiên cảm giác đêm nay có chút nhớ nhung Tiểu Ức, muốn đi gặp Tiểu Ức.
Có Tích Hồng lại biết cục cưng là ý gì, ông ghé sát vào Lâm Mộng Nghi thấp giọng nói: “Lam Lam.”
“A…” Lâm Mộng Nghi đầu đầy vạch đen, bà cũng quên mắt, Ức Sầm trước đây hay thích gọi Lam Lam là cục cưng.
“Thằng nhỏ này!”.