Lam Hân nhìn dòng chữ trên màn hình di động, nhẹ nhàng cười cười,: “Cẩn Hi, anh nhất định cũng phải hạnh phúc, chúng ta cùng nhau hạnh phúc!”
Cần Hi, cũng là người quan trọng trong cuộc đời cô, cho nên, rất nhiều chuyện phải nói rõ, để trong lòng hai người không còn gì oán trách.
Cần Hi hiểu cô, cô cũng hiểu Cần Hi.
Cô đã chứng kiến sự trưởng thành của Cẩn Hi, anh đã trưởng thành từ một cậu bé to xác thậm chí còn không cắt nổi một quả táo trở thành Nhạc Cần Hi, người giàu nhất thành phố Phàn, mấy năm nay, là cô tận mắt thấy.
“Cẩn Hi, tuy công việc quan trọng nhưng sức khỏe vẫn quan trọng hơn.
Dù bận đến máy cũng phải ăn uống.”
Nhạc Cần Hi nhìn lời nhắc nhở của cô khẽ nhéch môi: “Đã biết, Lam Lam, nhưng anh vẫn muốn nói một câu cám ơn với em, cám ơn em những năm gần đây bầu bạn, chúng ta vẫn như lúc ban đầu.”
Lam Hân nhìn đến câu “Chúng ta vẫn như lúc ban đầu”
nước mắt không nhịn được mà chảy ra.
Cẩn Hi sẽ không nói những lời ngọt ngào như những người đàn ông khác, có gắng làm hài lòng ai đó, hoặc sử dụng lời nói của mình để chứng tỏ mình là người có sức hút.
Anh ấy là một cậu bé rất chân thành, giữa họ rất ấm áp nhưng vẫn rất tỉnh táo.
Hai người vẫn dành sự chân thành cho nhau, trước sau như một.
Lam Hân cũng nhanh chóng gửi tin trả lời: “Vẫn như lúc ban đầu!”
Cảm ơn vì một đoạn đường có anh.
“Huhuhu..” Lam Hân nhẹ nhàng bật khóc.
Lục Hạo Thành quay lại sau khi đi vứt rác, liền thấy cô nước mắt lưng tròng, vội vàng chạy đến ngồi trước mặt cô, thật cần thận hỏi: “Lam Lam, em làm sao vậy?”
Lam Hân ôm cổ anh, nước mắt chảy càng nhiều.
“Lục Hạo Thành, Cần Hi...” Lục Hạo Thành nhìn cô, cô vì Nhạc Cần Hi mà khóc sao?
“Lam Lam, Nhạc Cần Hi làm sao vậy?”Anh nhìn cô khóc nức nở thì đau xót.
Lam Hân dở khóc dở cười nói: “Anh ấy tốt lắm, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, bọn em vẫn như lúc ban đầu.”
Lục Hạo Thành: “…...!” trong lúc anh đi đổ rác, cô nhắn tin với Nhạc Cẩn Hi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Lam Lam, cái gì mà vẫn như lúc ban đầu?”
Lục Hạo Thành cảm thấy mình phải biết rõ ràng chuyện này, nếu không, lòng anh cũng không yên, dù sao, Nhạc Cần Hi trong lòng anh vẫn là tình địch số một.
Thuyết phục một Âu Cảnh Nghiêu, nhưng Nhạc Cần Hi thì rất khó nói.Anh quả thật không có tự tin, dù sao Lam Lam đã ở cạnh Cần Hi này bảy năm qua, nhiều kỷ niệm cũng không thể đánh đồng với mười máy năm anh chờ đợi, cho nên anh không có tự tin.
Lam Hân ổn định lại tâm trạng, lau nước mắt rồi nhìn Lục Hạo Thành, kể lại chuyện vừa diễn ra cho anh.
Lục Hạo Thành vừa nghe, đáy mắt xẹt qua tia nghỉ ngờ, Nhạc Cần Hi cứ như vậy mà dễ dàng từ bỏ?
Điều này khiến anh bỗng nhiên cảm giác như bản thân lấy búa đập bông vậy, tình định số một của anh khi chưa kịp tuyên chiến đã rút lui rồi.
Nhạc Cần Hi rút lui, không phải anh nên vui vẻ sao?
Nhưng sao lại không thấy gì là vui sướng.
Điều này khiến anh khó hiểu, nhưng Nhạc Cẩn Hi là một người vĩ đại.
Tình yêu của Nhạc Cần Hi đối với Lam Lam, anh nhìn ra rõ ràng, tình yêu sâu đậm của anh ta, anh có thể nhìn ra từ trong ánh mắt.
Lam Hân thấy Lục Hạo Thành không có phản ứng, nhíu mày đầy nhẹ anh, “Lục Hạo Thành, anh có đang nghe em nói không vậy?”
Lục Hạo Thành hoàn hồn, nhìn khuôn mặt vừa khóc xong kia, đáy mắt mang theo ý đùa giỡn, “Lam Lam, anh vẫn nghe mà.Chỉ là có chút cao hứng, vì không có tình địch.”
Lam Hân: “?”
Thì ra anh vẫn xem Cần Hi là tình địch sao?
Lam Hân nhìn đôi mắt biết cười kia, ánh mắt thật sự rất đẹp, lúc cười như vằng trăng sáng trong đêm, khiến người ta không thể ngừng ngoái lại nhìn.
Khó trách đám con gái bị anh hút hồn, hận không thể dính trên người anh..