Tiền đủ dùng là được, không cần phải … Vì đồng tiền mà bắt con trai mình trèo cao.
Lục Tư Ân nghe xong thì sắc mặt cứng ngắc, cười không nổi.
Nhà họ Mộc coi như là cửa nhỏ nhà nghèo vậy trên đời còn có gia tộc nào giàu có nữa?
Lục Tư Ân thậm chí cảm giác bản thân bị ghét bỏ, Dì Mộc nói những lời này hình như là đang nói cho cô ta nghe.
Lục Tư Ân đau xót, vốn cô ta muốn đem chuyện này nói cho Dì Mộc, là muốn có thêm ấn tượng tốt, cũng không ngờ, hai vợ chồng nhà này lại nghĩ như vậy.
Lục Tư Ân khó khăn tỏ vẻ tươi cười, qua một hồi lâu mới nói: “Dì Mộc, tương lai dì nhất định là một người mẹ chồng tốt.”
Chính cô ta cũng thừa nhận, Từ Phượng, đúng là một người rất rõ phải trái.
Gia đình thế gia như họ, giống mẹ mình, đều là mắt cao hơn đầu, đối với con dâu, không phải đề phòng khắp nơi, cũng là chèn ép khắc nơi, các nàng dâu chỉ được ở trong phạm vi có thể kiểm soát được, chỉ có thể cẩn thận cư xử.
… Sau khi đến bệnh viện, ba người trực tiếp đến khu VỊP.
Từ Phượng biết tính cách con trai nên không gọi cho Mộc Tử Hoành mà đã gọi cho Tô Cảnh Minh.
Lúc này, Cần Nghiên tới chăm sóc Mộc Tử Hoành, Tô Cảnh Minh liền về nhà tắm rửa thay quần áo.
Nhạc Cẩn Nghiên đang đút cháo cho Mộc Tử Hoành, trong khoảng thời gian này, anh đã khá hơn rất nhiều, cũng có thể tự ăn được.Nhưng mà.
ở trước mặt Nhạc Cẩn Nghiên, người này vẫn cố tình làm nũng, để Nhạc Cẩn Nghiên đút ăn, mà Nhạc Cần Nghiên, cũng bởi vì trong lòng áy náy, nên đáp ứng mọi yêu cầu của anh.
“Nghiên Nghiên, anh còn muốn uống chút nước trái cây.”
Mộc Tử Hoành những ngày này cảm thấy bản thân hạnh phúc như sống trong hũ mật.
Nghiên Nghiên nói gì nghe nấy, anh muốn ăn cái gì cô sẽ mua đến, lại tự mình đút cho anh, còn có ai hạnh phúc như anh sao?
“Được! Tôi sẽ đưa đến cho anh.”
Nhạc Cẩn Nghiên nhìn thoáng qua anh, đem ly cam vắt bên cạnh đưa cho anh.
Mộc Tử Hoành cười dịu dàng, khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ trước mặt anh chính là vì sao sáng nhát thế giới, là dải ngân hà tráng lệ nhất trong thé giới của anh, mỗi cử động của cô đều là phong cảnh đẹp nhất trong mắt anh.
“Nghiên Nghiên, còn vài ngày nữa anh sẽ ra viện, sau khi xuất viện chúng ta liền ký hợp đồng, sau đó sẽ đem sắp xếp hoạt động cho Nhiên Nhiên, như vậy em sẽ có việc để làm.”
Mộc Tử Hoành vẫn lo lắng chuyện này, dù sao, Nghiên Nghiên rất có năng lực, nếu không chú ý, đã bị công ty khác chiêu mộ rồi.
Anh rất mong đợi có thể cùng Nghiên Nghiên hợp tác.
Nhạc Cần Nghiên nhìn anh cười cười, quyến rũ hát tóc.
Ánh mắt si mê của Mộc Tử Hoành chọt lóe, một mùi hương trong trẻo thoảng qua quanh người anh, mùi hương thơm ngát của riêng cô phả vào mặt anh, một người xinh đẹp như vậy thật sự có thể thuộc về anh sao?
Nhạc Cẩn Nghiên: “Tử Hoành, không cần gấp, anh cứ dưỡng thương trước đi, mấy ngày nay tôi đã nhận được một kịch bản, hiện tại đang để Nhiên Nhiên xem kịch bản, nếu thằng bé thích vai diễn này thì sẽ nhận.
Về phần những nghệ sĩ khác đều đã hết hạn hợp đồng, tôi vất vả nhiều năm, hiện tại coi như được giải phóng, giờ chỉ phụ trách Nhiên Nhiên.”
Bảy năm qua, hai chị em cô cùng Lam Lam thật sự là thắt lưng buộc bụng, không ngừng hoàn thiện bản thân.
Cô cũng xứng đáng với những nỗ lực của bản thân, bao.
năm qua cũng kiếm được rất nhiều tiền.
“A…” Mộc Tử Hoành nghe vậy đột nhiên muốn khóc, quả nhiên như anh đoán trước, lơi lỏng một chút, người bên cạnh liền bị vuột mắt.
“Nghiên Nghiên, sao em có thể đối xử với anh như vậy?
Không phải em nói sẽ ký hợp đồng với anh sao?
Mặc kệ, anh phải cùng làm việc với em.”
Mộc Tử Hoành mang vẻ mặt buồn bã nhìn cô, tựa như cún con bị bỏ rơi.
“Ha hả...” Nhạc Cẩn Nghiên nhìn vẻ mặt của anh, nhịn không được cười cười, Mộc Tử Hoành này khiến cô cảm giác nhiều lúc rất giống đứa trẻ to xác.
“Mộc Tử Hoành, cơ hội tôi vẫn giữ cho anh, nhưng mà, nếu có tài nguyên tốt, tôi cũng sẽ không từ chối, tôi quen biết rộng, anh sợ bên cạnh tôi không có ai sao?
Khả năng diễn xuất của Nhiên Nhiên đã được các đạo.
diễn trong nghề công nhận, bây giờ là cơ hội tốt để thằng bé phát triển, chỉ cần kịch bản hay, con người ổn thì tôi không muốn nó bỏ lỡ.
“.