Đặc biệt là Lạc Cần Nghiên, trong lòng đã có ý nghĩ, Lục Hạo Thành có chuyện gì, Mộc Tử Hoành là rõ ràng nhát, nên cô ấy lặng lẽ tiếp tục ăn.
Lục Hạo Thành nhìn 3 đứa con của mình với vẻ áy náy.
Sau đó, thức ăn được mang lên, đám đông bắt đầu ăn.
Các món ăn của nhà hàng ở Giang thành rất ngon, bốn đứa trẻ đều ăn rất hăng say, đặc biệt là Sở Phi Dương và Kỳ Kỳ, ăn rất vui vẻ.
Mà Lam Tử Kỳ khi gặp được đồ ăn ngon, sớm đã quên chuyện bản thân muốn giảm cân.
Còn Lam Tử Tuần, sau khi ăn xong, cậu muốn đi nhà vệ sinh, lúc đi gần Lục Hạo Thành, cậu thì thầm vào tai của anh: “Cha tương lai, cha lại bỏ lỡ một cơ hội tốt.”
Lục Hạo Thành nghe được những lời của tiểu Tuần, toàn bộ con người như thể bị điện giật, anh nhanh chóng nhìn con trai mình.
Chỉ thấy tiểu Tuần rất tự nhiên di chuyển ánh mắt, như thể chuyện đó chưa xảy ra.
“Mẹ, con đi vệ sinh đây.” Lam Tử Tuấn nói xong, liền quay.
lưng rời đi.
Lục Hạo Thành ngây ra nhìn bóng lưng con trai như thể không có chuyện gì xảy ra lúc này, nhưng giọng nói của cậu bé lại rõ ràng bên tai anh.
Trong đầu của Lục Hạo Thành vụt lên một tia sáng, bỗng nhiên nghĩ rằng, với sự thông minh của tiểu Tuấn, chỉ sợ, đã phát hiện ra gì rồi?
Nếu không phải như vậy, thì cậu bé sẽ không bao giờ nói lời như vậy.
Lục Hạo Thành nhanh chóng mở miệng: “mọi người ăn đi, tôi cũng đi vệ sinh một chút.”
Nói xong, đứng dậy, và đuổi theo về phía Lam Tử Tuấn.
Lam Tử Nhiên nhìn, vừa nãy anh trai gần cha tương lai, là có chuyện gì chứ? Cậu bé mím mím môi.
“Mẹ, con cũng đi vệ sinh.”
Ánh mắt Lam Hân nghi ngờ nhìn con trai bối rối và gật đầu.
Lam Tử Nhiên bỗng nhiên theo sau, anh trai là người không dễ dàng mở miệng nói gì với bắt kỳ ai, vừa nãy cậu thấy, anh trai rõ ràng là nói chuyện với cha tương lai.
Tuyệt đối là như vậy.
Cửa phòng vệ sinh, Lục Hạo Thành chặn Lam Tử Tuấn đang bước từ bên trong ra, một tiếng cha tương lai đó của Lam Tử Tuấn, khiến Lục Hạo Thành kích động hơn bao giờ hết.
Tiếng cha tương lai này của tiểu Tuần, chính là để khẳng định mình, tiểu Tuấn tâm trí ma quỷ, không thể so sánh cậu với mấy đứa trẻ bình thường được.
“Tiểu Tuấn!” Lục Hạo Thành nhìn cậu bé, ánh mắt đầy sự: ấm áp.
Tiểu Tuấn cũng nhìn anh, đôi mắt rõ ràng hơi lóe lên và không nói gì.
Cậu cũng không ngờ rằng, người cha này lại nhạy cảm đến thế vậy mà lại đi theo cậu qua đây.
Lục Hạo Thành nhìn đứa con trai điềm đạm trước mặt, tận đáy lòng vô cùng hài lòng, đây chính là con trai của Lục Hạo Thành anh, tuổi còn nhỏ mà đã có tính tình giống anh.
“Tiểu Tuấn, có phải con đã biết gì không?” Lục Hạo Thành hỏi thận trọng.
Tiểu Tuần hơi nhếch môi, nụ cười nông cạn, nhưng có thể thấy rằng bình thường có rất nhiều sự khác nhau.
“Biết cái gì?” giọng nói Lam Tử Tuấn mờ nhạt, ánh mắt khiêu khích nhìn người cha trước mặt mình.
Khoảng thời gian này, cậu luôn để ý anh, anh thực sự là đối xử tốt với mẹ mình!
Lục Hạo Thành biết rằng đứa trẻ này luôn có những ý tưởng riêng trong lòng mình, cậu khác với những đứa trẻ khác.
“Tiểu Tuần, con biết đấy, ta…”
“Cha là cha của bọn con sao?” Lam Tử Tuấn mỉm cười ngắt lời anh, như thể mỉm cười với anh.
“Ừm!” Lục Hạo Thành hào hứng gật đầu: “tiểu Tuần, ta biết con rất thông minh, nhưng cha thực sự không có ý che giấu, chỉ là cha cũng tìm kiếm cơ hội thích hợp để nói chuyện với mẹ của con.”
Lam Tử Tuần vẫn nhìn anh cười: “cha như vậy, mẹ của con sẽ không tha thứ cho cha đâu.”
“Tiểu Tuấn……” Lục Hạo Thành nghe điều này, trái tìm thất lại, Lam Lam không tha thứ cho anh, anh càng không dám nói.
Anh không sợ bất cứ điều gì, ở trước mặt của Lam Lam, anh chính là sợ..