Dưới sự chỉ dẫn của Lục Hạo Thành, cô dần vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng, nhưng vẫn chờ đợi để ngồi trên ghế đầu, trái tim cô mới yên tâm được.
Lam Hân nhìn anh, gương mặt biết ơn: “Lục Hạo Thành, cảm ơn anh, vì một câu nói của em, anh luôn vì ước mơ của em mà hi sinh.”
Ánh mắt Lục Hạo Thành trong như nước suối, lặng lẽ nhìn cô, “Lam Lam, anh nhớ trước đây đã nói với em, em là sự tồn tại quan trọng nhất trong cuộc sống của anh, anh sẵn sàng làm tất cả điều này cho em, trái tim anh luôn tin rằng em có thể trở lại bên cạnh anh, vì vậy, hứa với anh, cuộc đời này sẽ không rời bỏ anh.”
Nghĩ đến những lời nói của con gái, anh luôn có chút lo lắng, cô chỉ có thể nói những lời như vậy khi say rượu, anh vẫn là không thoải mái.
Lam Hân mỉm cười gật đầu: “Trên thế giới này không thể tìm thấy người nào yêu thương em như anh nữa cả, anh muốn em rời đi, em sẽ không rời bỏ anh.” Đó là lời thật lòng của cô, thời gian này, cô nhìn anh làm từng chút một cho chính mình, mỗi lần là một cảm giác khác nhau, một hành động khác nhau.
“Lam Lam.” Đôi mắt của Lục Hạo Thành chuyển sang màu đỏ với sự phần khích, và chỉ đến thời điểm này, trái tìm lo lắng mới có thể yên tâm.
Anh nhặt cái muỗng lên và đưa cho cô một bát ba món súp tươi.
“Lam Lam, nào, uống một ít súp trước khi ăn, em đã uống rượu vào ban ngày, món ăn vào ban đêm, anh đã chuẩn bị những món thanh đạm.”
“Được!” Lam Hân cười, cô luôn là người rất quan tâm đến cảm xúc của người khác, thà bản thân chịu ấm ức, cũng muốn những người mình quan tâm hạnh phúc, đối phương cảm thấy lạc lõng, cô liền lo lắng.
Nhưng khi đối mặt với tình yêu này, cô thật sự chân thành.
Nếu cô không thích nó, thì cô thà chịu ám ức cũng phải khiến đối phương từ bỏ ý nghĩ đó.
Có một câu nói rất hay, phụ nữ hạnh phúc vì tình yêu, nhưng cũng vì tình yêu mà đau thương.
Khi yêu một người, sẽ phải đối mặt với rất nhiều sự lựa chọn, nhưng cũng cần phải có trái tim mạnh mẽ, mới có thể vững bước đến cùng.
Nếu cô đã chọn con đường này, thì cô sẽ mạnh mẽ để bước tiếp.
Hai người ăn một bữa thật no, Lục Hạo Thành liền kéo Lam Hân ra vườn để đi dạo, Lục Hạo Thành nói với cô rằng bài tập về nhà của máy đứa trẻ cũng đã làm xong rồi, ở nhà cũng rất ngoan ngoãn, cô cũng yên tâm rồi.
Hai người đi bộ đến bờ hồ, hồ nước rất yên tĩnh, vào ban đêm như một tấm gương trong suốt, dùng ván gỗ xây dựng một phòng trưng bày, có một gian hàng ở phía cuối, có một bàn gỗ, trông giống như một xứ sở thần tiên.
Hai người họ vừa ngồi xuống, Lam Hân vừa lấy điện thoại ra, liền tháy Lạc Cẩn Nghiên gửi wechat cho cô.
“Lam Lam, tối nay cô ở một mình với Lục Hạo Thành sao?”
Lam Hân: “đúng vậy, Nghiên Nghiên, sao vậy?”
Lạc Cần Nghiên: “Lam cục cưng, nghe cái câu sao vậy của cô? Tôi thật sự lo cho cô đấy.”
Lam Hân: “Lo cái gì?”
Lạc Cẩn Nghiên: “lo cô quá bướng bỉnh, lo cô giữ thân như ngọc.”
Lam Hân: “22”
“Lạc Cẩn Nghiên, cô có thật là bạn thân của tôi không đó?”
Lạc Cẩn Nghiên: “phải, thật còn hơn cả vàng bạc nữa, Lam cục cưng, cô nghĩ đi, có bao nhiêu phụ nữ trên thế giới này chờ đợi để leo lên giường của Luc Hạo Thành, cô đừng quá bướng bỉnh, thích thì không được từ chối người khác, tôi chờ để uống rượu mừng đó nha?”
Lam Hân: “vì để cho cô uống rượu mừng, mà tôi phải hy sinh sao?”
Lạc Cần Nghiên: “Lam cục cưng, cô hy sinh rất đáng, vì tình yêu mà hy sinh rất là vinh quang, có lên cố lên! Tôi vẫn còn muốn có thêm đứa con trai nuôi nữa.”
Lam Hân: “?”
Cô ấy có ba đứa vẫn chưa đủ sao?
Lục Hạo Thành nhìn Lam Hân cúi đầu để trò chuyện WeChat, khá ấm ức, hôm nay là ngày hai người họ ở một mình, anh không muốn bị ai quấy rày.
“Lam Lam.” Anh gọi nhẹ nhàng.
Nghe ở bên tai của Lam Hân, nghĩ về những lời của Lạc Cần Nghiên, bỗng nhiên cảm thấy một chút mơ hồ.
Cô ngước lên nhìn khuôn mặt ấm ức của anh, nghi ngờ..