Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ


Hiện tại rơi vào tay giặc cậu còn đáng giá sao?] Lam Hân: [2/ trừng mắt / Nghiên Nghiên, cậu có ý gì?] Nhạc Cần Nghiên: [ ý là cậu tự mặc váy cưới gả cho anh ta đó.

Lam Lam, có đôi khi cậu rất đơn thuần, nhưng cũng không phải ngu ngốc, cậu, cậu hiện tại hẳn là đã bị ăn, ăn xong thì leo lên thuyền giặc, tôi nói với cậu, đời này cậu xong rồi, không cứu nổi cậu nữa, nghĩ muốn cứu người, cậu cũng không cho tôi cơ hội.] Lam Hân không hiểu ra sao, không phải chỉ là kết hôn thôi sao?
Sao Nghiên Nghiên phản ứng thái quá như vậy?
Nhà Lam Hân!
Dịch Thiên Kỳ cùng Mộ Thanh đã trở lại.

Mọi người cùng nhau ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm.

Dịch Thiên Kỳ nhìn thoáng qua di động, nhìn thấy hình ảnh Lục Hạo Thành gửi tới.

“Ôi trời!” Ông kêu lên một tiếng, điện thoại cũng trượt khỏi tay.

Nhạc Cẩn Nghiên vừa thấy, hơi há mồm, chú Dịch cũng biết ư?
Lục Tư Tư đang ăn bánh tuyết wangwang, cúi đầu nhặt điện thoại cho Dịch Thiên Kỳ “Chú Dịch, không sao chứ?
Sao có cầm điện thoại thôi mà cũng không xong vậy?”
Sắc mặt Dịch Thiên Kỳ tái nhọt càm di động, nhìn thoáng qua vị trí phòng bếp, “Thanh Thanh, con trai bà lừa con gái tôi đi lĩnh chứng, bà ra đây một chút, chúng ta nói chuyện.”
Mộ Thanh đang ở trong bếp nấu cơm, cũng vừa nhận được tin, lòng tràn đầy vui mừng đi tới.

Nhìn ông xã mang vẻ mặt không vui, mặt bà cũng trầm xuống, “Như thế nào?
Ông không vui sao?
Ông nói xem ông muốn từ từ nói chuyện thế nào?”
Dịch Thiên Kỳ nhìn thoáng qua vợ mình, thấy bà tức giận, cũng đanh mặt: “Con gái tôi đã bị con trai bà lừa tới tay, tôi có vui được không?
Kết hôn là chuyện lớn như vậy, Lục Hạo Thành sao có thể qua loa được thế?”
Mộ Thanh: “Giống như con gái ông không phải con gái tôi vậy, này không phải vừa lúc sao?
Hai đứa thật tình yêu nhau, ở cùng một chỗ không phải quá tốt rồi sao?”
Nhạc Cần Nghiên: “Dì Mộ, Lam Lam nhà chúng ta có chút… Có chút đơn thuần, thật sự mới có thể bị lừa.”
Lục Tư Tư vừa nghe lời này ” Nghiên Nghiên, em trai chị là người đàn ông tốt, cho dù cô nhóc kia bị lừa, cũng là phúc phận của nó, hơn nữa, em trai chị đã đợi con bé nhiều năm như vậy, hiện tại hai người đã được ở bên nhau, em hẳn là nên mừng cho họ mới phải, cái gì mà bị lừa với không bị lừa?
Em nhìn nhận một chút, được không?”
Nhạc Cần Nghiên: “Nhưng Tư Tư à, chẳng lẽ chị không cảm thấy kỳ quái sao?
Bọn họ đi ra ngoài hai ngày, Lục Hạo Thành đã mang theo Lam Lam đi lĩnh chứng, này không phải dụ dỗ thì là cái gì?”
Vẻ mặt Lục Tư Tư bắt bình thay em trai, “Chú Dịch, Nghiên Nghiên, hai người có cân suy đoán vậy không?
Hai đứa kia như đường và mỡ vậy, A Thành cần đường, Tiểu Ức cần mỡ, hiện tại hai người ở bên nhau, quá hoàn hảo, giải quyết khát vọng bản năng của họ mà thôi.”
Nhạc Cần Nghiên: “Chẳng lẽ Lam Lam nhà chúng tôi thiếu gì sao?”
Dịch Thiên Kỳ: “Chẳng lẽ Lam Lam nhà chúng tôi thiếu gì sao?”
Nhạc Cần Nghiên và Dịch Thiên Kỳ đồng thanh.

Nói xong còn nhìn thoáng qua đối phương, ăn ý gật gật đầu rồi nhìn về phía Lục Tư Tư.

Lục Tư Tư: “Chẳng lẽ A Thành nhà chúng tôi thiếu gì sao?”
“Thiếu!”
“Thiếu!”
Dịch Thiên Kỳ cùng Nhạc Cẩn Nghiên trăm miệng một lời đáp.

Lục Tư Tư trừng lớn mắt nhìn hai người, không cần ăn ý vậy chứ.

Nhạc Cần Nghiên: ” A Thành nhà chị rời khỏi Lam Lam nhà chúng tôi thì sống không được.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui