Lục Tư Tư: “Cho nên, hai chú cháu các người định cầm gậy đánh uyên ương sao?”
Nhạc Cần Nghiên: “Em còn chưa chuẩn bị tốt tiền lì xì.”
Dịch Thiên Kỳ: “Ta còn chưa chuẩn bị tốt đồ cưới.”
Lục Tư Tư: “Ha ha ha...!”
Cô bật cười.
Chỉ thấy có người sợ mắt tiền, không có ai sợ không cho được tiền.
Mộ Thanh: “Hai cái người này, còn sợ thiếu phần của máy người sao?
Đều đã chuẩn bị tốt, tuy rằng mới lĩnh chứng, nhưng hôn lễ vẫn phải tiến hành, Lam Lam cũng là con gái ta, tất nhiên sẽ không để con bé thiệt thòi, khẳng định sẽ để con bé huy hoàng mà gả vào nhà ta.”
Nhạc Cần Nghiên cười nhìn Mộ Thanh: “Dì Mộ, có những lời này thì cháu an tâm.”
Mộ Thanh cười nói: ” Nghiên Nghiên, ta biết cháu cùng Lam Lam thân như chị em, cám ơn cháu.”
Nhạc Cần Nghiên phát tay, “Dì Mộ, khách sáo quá, chúng ta phải vì hạnh phúc của Lam Lam, những chuyện khác không cần để ý.”
Còn hơn Lục Hạo Thành, Hi Hi cũng có thể khiến Lam Lam hạnh phúc.
Nhưng suy nghĩ trong lòng Lam Lam, cô cũng biết rõ ràng.
Dù sao, Lam Lam vẫn nghĩ muốn Hi Hi có cuộc sống tốt hơn.
Cô ngốc đó, thật ra cuộc đời Hi Hi, có Lam Hân sẽ càng hoàn mỹ.
“Haizz! Cháu đi ra ngoài một chuyến.”Nhạc Cẩn Nghiên đứng dậy nói.
Mộ Thanh nhìn qua ” Nghiên Nghiên, sắp ăn cơm trưa rồi, ăn xong hãy ra ngoài.”
Nhạc Cần Nghiên cười nói: “Dì Mộ, cháu đi thăm Hi Hi.”
Từ khi về thành phó Giang, cô còn chưa đi thăm Hi Hi?
Khoảng thời gian này thằng bé bận rộn nhiều việc.
Mộ Thanh vừa nghe tới Hi Hi, đã hiểu rõ.
Trái tim một người thật sự muốn nhìn đến cái gì? Thế giới sẽ bày ra trước mắt cảnh tượng người đó mong muốn sao?Thật ra không phải như vậy.
Cần Hi cùng Lam Hân là có duyên không phận.
“Đi đi, nói cho Cần Hi, bảo nó có thời gian thì về nhà ăn cơm, ta làm cho thằng bé món sườn kho tàu.”Mộ Thanh cười nói.
“Vâng! Dì Mộ tuyệt nhất.”Nhạc Cẩn Nghiên cười cười, đứng dậy lên tầng thay quần áo.
Lục Tư Tư nhìn thầy Nhạc Cẩn Nghiên thay đổi tâm trạng, trong khoảng thời gian này cũng hiểu được chút chuyện của họ.
Haizz!! Chuyện tình cảm thật đúng là không thể ép buộc.
Mộ Thanh nhìn Dịch Thiên Kỳ đang cúi đầu nhắn tin, bà nhìn thấy nội dung: [ Lục Hạo Thành, cậu bắt cóc con gái tôi, hôn lễ của con bé, cậu định thế nào?] Lục Hạo Thành vừa thấy, nhanh chóng trả lời: [ chú Dịch, muốn cháu gọi chú là cha thì đừng ngăn cản hạnh phúc của cháu, về phần hôn lễ, nhất định sẽ khiến ngài vừa lòng.] Dịch Thiên Kỳ nhìn vào chữ cha, nhịn không được hạnh phúc cong khóe môi.
[ Được! Có những lời này thì ta an tâm, đối tốt với con gái ta, nếu cháu đối xử với con bé không tốt, hoặc khiến nó tổn thương, vậy là đã khiêu chiến uy nghiêm người cha này.] Mộ Thanh vừa thấy, vừa lòng gật đầu.
Lục Hạo Thành đọc xong tin nhắn thì cười sáng lạn, liếc mắt nhìn Lam Hân đang cúi đầu, cười cười: “Lam Lam, chú Dịch cũng đồng ý rồi.”
Lam Hân nâng mi nhìn anh, cười nói: “Cha chiều em, có thể không đồng ý sao? Cũng đã lĩnh chứng rồi.”
Lục Hạo Thành vươn tay xoa mái tóc bồng bềnh của cô, cười nói: “Lam Lam, em yên tâm, anh nhất định sẽ cho em một hôn lễ long trọng.”
Lam Hân lẳng lặng nhìn anh, “Lục Hạo Thành, cái đó em không cần, cái em để ý là anh thật sự quan tâm đến em.”
Lục Hạo Thành cam đoan: “Bà xã, anh sẽ không khiến em thất vọng, chúng ta hiện tại đi khách sạn Giang Thị ăn cơm.
Lục Hạo Thành nói xong liền khởi động xe..